Nô lệ cho điện thoại- Bàn Tay của Người Vợ

Thứ ba - 20/01/2015 03:43

Nô lệ cho điện thoại-   Bàn Tay của Người Vợ

Chắc chắn bạn và tôi đều sẽ không ngạc nhiên trước việc một nhóm bạn, trong khung cảnh rất thơ mộng của quán sân vườn mát mẻ hay tại một điểm cafe sành điệu giữa phố thị lung linh, mỗi người một chiếc phone trên tay nói nói cười cười với ai đó ở đâu đó và về điều gì đó, chứ không tỏ ra quan tâm tới những người đang chung bàn và đối diện với mình.
Cảnh tưởng đó quá quen thuộc rồi, và chúng ta cũng đã từng như thế.

Đó là nhu cầu giao tiếp của chúng ta, những người của thời đại kỹ thuật số, của đế chế trái táo cắn dở. Chúng ta liên lạc liên lỉ và không cho bản thân mình một chút thinh lặng hồi tâm nào. Không tin tôi, bạn cứ thử vào facebook sau thời gian bị cúp điện hoặc mạng xã hội bị trục trặc thì biết. Sẽ có bao nhiêu lời than thở, thậm chí la ó trên đó. Vì cuộc sống của họ đã bị gián đoạn.

Trớ trêu thay, mỗi lời than thở, chửi rủa, hay đơn giản chỉ là ngáp dài trên “phây” đều luôn có người đồng tình, ủng hộ, được “like” được thích. Và như thế, chúng ta nghĩ rằng mình được hiệp thông, được hòa nhập với cộng đồng mạng. Rồi cứ như thế chúng ta giao tiếp cả ngày, bất cứ lúc nào nhưng chỉ với ... con dế cưng (điện thoại) của mình chứ không phải với một con người thật bằng da bằng thịt nào cả.

Có những lúc không thể cầm dế cưng trên tay, rất nhiều người cảm tưởng nó đang rung trong túi để đến khi lấy ra mới biết nó vẫn đang ngủ im thin thít, khoan khoái vì chẳng mấy khi được nghỉ ngơi. Đó là ảo giác thường có nơi những người ghiền điện thoại. Hầu hết những người này dùng nó cho mạng xã hội. Hẳn chắc nhiều facebooker biết câu chuyện hài hước “Người mẹ đi chợ về gọi con vác hộ bao gạo vào nhà, đứa con kêu không giúp được vì đang bận… làm thơ ca ngợi mẹ trên Facebook!” Đúng là “mẹ già đâu ở trên phây, xin đừng báo hiếu ở đây làm gì”!

Rõ ràng, mạng xã hội ảo cho phép mỗi người trở nên cái/người mà họ thích, chứ không phải con người thật của mình. Ảo mà!

Đầu tháng 8 vừa qua Đức Giáo Hoàng Phanxicô đã nói với 50 ngàn bạn trẻ rằng đừng lãng phí thời gian trên Internet, điện thoại thông minh và truyền hình, nhưng hãy dành thời gian cho những hoạt động có hiệu quả hơn. Ngài chỉ đích danh các hoạt động cần tránh là tán gẫu hoặc lướt sóng liên tục vào những chuyện vô ích cũng như làm nô lệ cho công nghệ.

Báo chí đã từng đưa tin có người đã bán thận chỉ để có tiền mua ipad.

Trở lại chuyện đang nói về Facebook. Đây là cách cư xử thường thấy:

• Chúng ta dễ dàng tự biến thành người xấu xí khi chỉ đưa tin giật gân, bởi nghĩ rằng mình đang truyền tải một thông điệp quan trọng cho nhân loại, cho dân tộc. Nhưng thật ra đó chỉ là tin vịt từ những tờ báo chẳng ra gì. Chúng ta u mê bởi vì nhận được rất nhiều “likes”.

• Có người “công ăn thì có việc làm thì không” nhưng lại hóa thân thành một tổng giám đốc, chủ tịch hội đồng quản trị, một nhân vật của quần chúng vv... với những lời lẽ, hình ảnh góp nhặt từ đâu đó hoặc đã được xử lý qua công nghệ photoshop.

• Dễ trở nên kẻ lắm lời, hay nói, nhiều chuyện vv... khi bất cứ điều gì cũng đưa lên mạng. Trở thành kẻ dễ dãi hời hợt thiếu suy nghĩ, tha hồ nói trên mạng mà chưa kịp uốn lưỡi bảy lần. Lại có kẻ vội vã truyền đi một tin cho là quan trọng như thể sợ mất đi tính thời sự, trong khi tin đó đã đi du lịch vòng quanh thế giới có đến vài năm và đã được dịch ra nhiều thứ tiếng.

Những kiểu ăn nói, cư xử như thế được nhà báo Joel Stein ví von là cách phản ứng của “trẻ con nhà giàu”. Họ vừa post lên phây với nụ cười ha hả vì mua được món thời trang ưng ý, nhưng trong tích tắc đã thấy đăng đàn khóc hi hỉ vì phát hiện bị lừa hay bị ai đó chê bai. Ở Việt Nam cũng có một từ tương đương khá ấn tượng để nói về loại người này là “trẻ trâu”. Một từ ngữ mới ra đời nhưng nhanh chóng tràn ngập các mạng xã hội.

Đức Giáo Hoàng Phanxicô có tài khoản twitter với hàng chục triệu người theo dõi, ngài biết rõ hơn ai hết internet là quà tặng của Thiên Chúa, và cũng thừa hiểu hơn ai hết việc nó bị lạm dụng để rồi biết bao người đã lãng phí cả cuộc đời, tương lai vào những chuyện nhảm nhí, rẻ tiền hoặc đồi bại.

“Đừng làm nô lệ cho công nghệ”, lời kêu gọi của Đức Giáo Hoàng, người mà ký giả Greg Burke đã hết sức khâm phục để cảnh báo cho một xã hội duy thế tục: “nguy hiểm, người này có thể thay đổi cuộc đời bạn”. Hy vọng cả bạn và tôi cũng được Ngài biến đổi.

Lm. Phêrô Nguyễn Đức Thắng
vietcatholic.org


Chào thăm các anh chị,
 
     Trong cái xã hội mà chúng ta đang sống, có những việc xảy ra hằng ngày trước mắt chúng ta. Nhưng đôi khi vì sự bận rộn của cuộc sống, chúng ta không nhận ra những thứ thật quý giá mà Thượng Đế đã ưu ái ban cho mỗi người chúng ta và thường bỏ qua những chuyện tuy nhỏ nhặt. Nhưng nếu chúng ta chịu lắng đọng và nhìn kỹ lại, chúng ta sẽ nhận ra những cái thật đáng quý, mà không phải người giàu sang mới có được. Xin cám ơn tác giả bài viết : " Bàn tay của người vợ " đã nhắc nhở mọi người nhớ đến công lao và sự hy sinh âm thầm của những người đàn bà Việt Nam, những người phụ nữ đã luôn âm thầm hy sinh và lo lắng cho chồng con được có miếng ăn, cái mặc hằng ngày. Từ một người nữ tay yếu chân mềm, để rồi sau một thời gian chung sống với chồng con, họ đã trả một giá khá đắt bằng chính hình hài của họ, nhan sắc tàn phai theo ngày tháng, cũng có người may mắn được sung sướng khi gặp một người chồng biết quan tâm thật sự đến họ. Nhưng đại đa số, thì phải tất tả lo toan  cho gia đình, mà không hề nghĩ đến bản thân của họ. Qua bài viết này, xin được thay mặt cho những người chồng, những người đàn ông, cá nhân tôi xin cám ơn tác giả đã chia sẽ cảm nghĩ của mình và xin chuyển đến các cánh đàn ông chúng ta một thông điệp chung là mọi người cần nên giành một khoảng thời gian nào đó trong ngày, làm một vài cử chỉ tốt nào đó ( tùy theo hoàn cảnh của mỗi người )để bù đắp lại cho những người vợ hiền của các anh, các anh nhé !
Xin mời Click vô phần Attach File để xem nhé .
Chúc các anh chị luôn có được những giây phút thật vui vẻ và thật hạnh phúc , dù ở bất cứ hoàn cảnh nào.
 
Hoàng Tuấn.


black and white animated GIF

 - Phúc An

 
Tôi vắt óc nhưng không tài nào nhớ nổi lần cuối cùng mình nắm đôi tay ấy là khi nào… Có lẽ là trong tuần trăng mật cách nay đã mười tám năm.

Trước đây, nếu có ai nói rằng, cuộc đời con người ta có thể thay đổi vì một chuyện tình cờ thì tôi chẳng bao giờ tin, cho đến khi điều đó xảy ra với chính mình.
Đúng vào ngày này năm ngoái, sau cuộc họp giao ban buổi sáng, công ty tôi tổ chức chúc mừng chị em nhân ngày của một nửa thế giới. Hôm đó, chẳng hẹn mà tất cả chị em đều chưng diện rất đẹp.
Trong khi sếp phát biểu chúc mừng, tôi đảo mắt ngắm nhìn mấy chục bông hoa đang tỏa hương thơm ngát trong phòng. Ôi chao, sao em nào cũng đẹp, cũng trẻ, cũng duyên dáng với áo váy điệu đàng.
Ánh mắt tôi vô tình chạm vào đôi bàn tay của cô thư ký hành chính ngồi đối diện. Tôi ngạc nhiên. Sao trên đời này lại có đôi bàn tay xinh đẹp như thế nhỉ? Những ngón tay búp măng trắng nuột nà kia hẳn là mềm mại, ấm áp lắm. Tôi tưởng tượng, nếu được chạm vào đôi tay ấy một lần thì… có chết cũng cam lòng.

Để dằn nén “tư tưởng” hư hỏng đang trỗi dậy mãnh liệt trong lòng, tôi rê mắt sang những đôi tay khác. Trời ạ, thì ra không chỉ có một đôi bàn tay của cô thư ký hành chính mà đôi tay của chị trưởng phòng kế toán, của cô phó phòng kinh doanh, của em giám đốc tiếp thị… thảy đều trắng ngần, thon thả.
Tôi chưa bao giờ nhìn ngắm kỹ những đôi bàn tay phụ nữ như thế. Quả thật cái đẹp luôn có sức cuốn hút, làm cho người ta có thể nảy sinh rất nhiều ước ao, khát thèm…
Cả buổi sáng hôm đó, tôi thành kẻ tương tư. Trong đầu tôi cứ mơ hồ, lãng đãng về sự xinh tươi, quyến rũ của những người phụ nữ có đôi bàn tay ngọc ngà.

Cảm giác ấy chỉ mất đi khi tôi về đến nhà. Vừa trông thấy tôi, bà xã đã giục:“ Anh rửa mặt, thay đồ đi rồi ăn cơm kẻo nguội.”.
Bàn ăn đã dọn sẵn. Hai thằng con tôi đang chờ ba mẹ. Mùi thức ăn bốc lên thơm phức. Mấy khứa cá thu chiên vàng, dĩa rau luộc xanh mướt, chén nước mắm tỏi ớt đỏ đỏ xanh xanh, tô canh khổ qua nấu cá thác lác thơm lừng hành tiêu… khiến bụng tôi sôi sùng sục. Tôi hít một hơi thật đầy và đưa tay đỡ chén cơm từ tay vợ.
Ăn một hơi 3 chén cơm, tôi buông đũa. Trong khi cái cảm giác no đủ của gia đình trào dâng trong lòng khiến tôi cực kỳ khoan khoái và chẳng còn tơ tưởng đến bất kỳ thứ gì khác trên đời thì bất ngờ, ánh mắt tôi chạm đúng vào đôi bàn tay của vợ đang thong thả gọt xoài.

Tôi há hốc đến không nói thành lời. Đôi tay của vợ tôi rám nắng và lấm chấm đồi mồi. Những ngón tay trên bàn tay ấy gầy guộc, nhăn nheo và suông đuồn đuột chứ không múp míp, búp măng như những bàn tay mà tôi được chiêm ngưỡng sáng nay.
Tôi vắt óc nhưng không tài nào nhớ nổi lần cuối cùng mình nắm đôi tay ấy là khi nào… Có lẽ là trong tuần trăng mật cách nay mười tám năm. Ừ, đúng là đã 18 năm rồi, tôi chưa một lần nắm bàn tay ấy!
“ Đưa đây anh gọt cho.”- tôi nhẹ nhàng bảo vợ. Vợ tôi khẽ chau mày:“ Anh sao vậy? Ở công ty có chuyện gì à?”. Tôi lắc đầu:“ Không có. Em đưa đây cho anh.”.
Rồi tôi lọng cọng gọt mãi mới xong quả xoài nhưng chỗ lồi, chỗ lõm nhìn chẳng muốn ăn. Tôi cắt miếng to nhất đưa cho vợ:“ Em ăn đi.”. Vợ tôi trố mắt không nói nên lời.

Tôi không nói cho bà xã biết trong đầu tôi đang nghĩ gì, nhưng tối hôm ấy tôi đã cầm mãi đôi tay gầy guộc, thô ráp của vợ. Đôi tay ấy đã cho cha con tôi những bữa cơm ngon, những bộ quần áo thơm tho sạch sẽ; đã sắp xếp nhà cửa tươm tất gọn gàng để tôi hãnh diện mỗi khi có bạn bè, người quen đến nhà… Đôi tay ấy dẫu không đẹp đẽ, sang trọng, quyến rũ, nhưng đối với cha con tôi, đó là đôi tay vàng.

Và điều quan trọng nhất là kể từ ngày 8-3 năm ngoái, 3 người đàn ông chúng tôi đã chính thức bước vào căn bếp của gia đình với vai trò là những người trong cuộc.
Xin cảm ơn những bàn tay đẹp của những người phụ nữ đẹp. Chính chúng đã giúp tôi nhận ra, có những bàn tay không đẹp, nhưng đó lại là bàn tay vàng.
 



Tác giả bài viết: Phúc An

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Thống kê

  • Đang truy cập89
  • Hôm nay17,321
  • Tháng hiện tại275,549
  • Tổng lượt truy cập32,742,074
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây