Hoa Tình Thương

https://hoatinhthuong.net


LÒNG BIẾT ƠN VÀ LÒNG TIN

tải xuống (4)

Trong cuộc sống, những câu chuyện về sự vô ơn bất hiếu vẫn xảy ra hằng ngày, hằng giờ ngay bên cạnh chúng ta, khiến nhiều người vẫn cho rằng trong xã hội hiện nay đã lãng quên lòng biết ơn, vì người ta chỉ sống với nhau bằng sự sòng phẳng mà không còn liên đới với nhau bằng lòng biết ơn chân thành nữa. Vậy biết ơn là một thái độ mà con người cần phải có, cần học biết để bày tỏ lòng biết ơn với những người đã làm ơn cách vô vị lợi cho chúng ta. Đó là một nghĩa cử cao đẹp mà Chúa đã nhắn gửi cho chúng ta trong bài Tin mừng Chúa Nhật XXVIII TN.

Lời Chúa mời gọi chúng ta phải có một thái độ biết ơn chân thành, phát xuất từ tận đáy lòng mình đối với Thiên Chúa. Thánh Luca đã kể lại câu chuyện về mười người phong cùi đến cầu xin Đức Giêsu: “Lạy Thầy Giêsu, xin rủ lòng thương chúng tôi!” (Lc17, 13) và họ được truyền đi trình diện tư tế, trên đường đi thì cả mười người đều được sạch, nhưng chỉ có một người biết quay lại để cảm ơn và tôn vinh Thiên Chúa, còn chín người kia thì nhanh chóng quên ơn. Có thể họ cho rằng việc họ được sạch là một chuyện tự nhiên chứ không hẳn là nhờ vào quyền năng của Đức Giêsu. Người Samaria là dân ngoại nhưng đã nhận ra Đức Giêsu và bày tỏ lòng biết ơn với Người, Đấng đã chữa lành bệnh cho mình; còn chính những người Israel là dân của Thiên Chúa thì lại tỏ ra vô ơn với Người.

Người Samaria bày tỏ lòng biết ơn đối với Đức Giêsu bằng cách lớn tiếng tôn vinh Thiên Chúa và sấp mình dưới chân Người để tạ ơn Người. Đức Giêsu đã đón nhận lòng biết ơn của anh và trách chín người kia: “Không phải cả mười người đều được sạch sao? Thế thì chín người kia đâu? Sao không thấy trở lại mà tôn vinh Thiên Chúa, mà chỉ có người ngoại này?” (Lc17, 17) Đáng lẽ ra chín người Israel kia là những người phải nhận ra ơn Chúa và bày tỏ lòng biết ơn của họ với Người hơn cả người Samaria này, nhưng đáng buồn thay là họ lại vô ơn mà ngoảnh mặt đi.

Đức Giêsu còn nói với người Samaria: “Đứng dậy về đi ! Lòng tin của anh đã cứ chữa anh.” (Lc17, 19) Lời ấy như đã gội mát tâm hồn anh, anh không chỉ được chữa lành bệnh về thể xác mà còn được chữa cả căn bệnh ở trong tâm hồn và được biến đổi bản thân mà đón nhận ơn đức tin. Thế nên, nếu chúng ta biết nhận ra ơn Chúa ban và biết bày tỏ lòng biết ơn cách chân thành thì Thiên Chúa lại tiếp tục ban ơn cũng như cho ta nhận ra sự hiện hữu và quyền năng của Người.

Hơn hai ngàn năm đã qua kể từ ngày Chúa kể câu chuyện về mười người phong cùi nhưng nhìn vào cuộc sống hôm nay, chúng ta vẫn thấy vấn nạn ấy lặp lại không ít. Đó là thái độ sống vô ơn với Thiên Chúa, với cha mẹ, với anh chị em và với những người xung quanh. Nhiều người tự kiêu, tự mãn cho rằng họ có khả năng làm được mọi sự mà không cần nhờ đến ai, họ quên rằng nếu không có sự can thiệp của Thiên Chúa thì họ sẽ không làm được gì cả, họ quên đi mọi sự đều là ân huệ của Thiên Chúa.

Nhiều lúc chúng ta tỏ lòng biết ơn và cảm mến đối với một người nào đó đã làm ơn cho mình, dù là một việc nhỏ nhoi, nhưng chúng ta lại quên đi những ân huệ mà Thiên Chúa ban cho chúng ta lớn lao biết nhường nào. Nhiều người không quan tâm đến việc bày tỏ lòng biết ơn đối với Thiên Chúa qua việc thờ phượng Người và đã không cảm tạ Người mỗi khi được nhìn thấy một ngày mới tươi đệp. Lại có người không dám nói cho người khác về Thiên Chúa và về ơn mà Người ban cho chúng ta. Cũng có người biết ơn sự giúp đỡ tận tình của bạn bè hay một ai đó, mà lại không hề biết cảm động và bày tỏ lòng biết ơn đối với ông bà, cha mẹ hay anh chị em mình. Thật là những nghịch lý không đẹp lòng Chúa.

Lạy Chúa, xin cho chúng con nhận ra ơn ban của Chúa và biết bày tỏ lòng biết ơn của mình. Trước hết là với Chúa qua việc thờ phượng và tôn vinh Người; sau nữa là biết ơn đối với những bậc sinh thành đã được Chúa ban cho để dạy dỗ chúng con. Xin đừng để chúng con có thái độ vô ơn như chín người Israel trong bài Tin Mừng hôm nay nhưng xin giúp chúng con sống xứng đáng với ân huệ Chúa ban trong từng giây phút trong đời. Amen. Mục lục

Têrêsa Tuyết Ngọc

ĐỘI ƠN LÀ LẼ SỐNG

Bài Tin Mừng của Chúa Nhật hôm nay kể lại việc Đức Giê-su chữa lành cho mười người phung cùi. Trước tiên là việc chữa cho họ khỏi bịnh. Nhưng điều quan trọng và mang một ý nghĩa sâu xa hơn, đó là thái độ hay phản ứng của họ trước ân huệ của Thiên Chúa. Cả mười người được chữa lành, thế mà chỉ có một người được biến đổi. Vì sao, bởi vì ông ta biết quay lại, biết nhận ra người vừa ban ơn cho nên ông phải cảm ơn. Qua việc trở lại để cảm ơn, ông đã bắt đầu một mối tương quan mới và chân thật với Đức Giê-su. Còn chin người kia vẫn làm tôi cho lề luật.

Truyện kể như thế này: Trên đường đi Giê-ru-sa-lem, Đức Giê-su băng qua biên giới giữa Sa-ma-ri và Ga-li-lê, Người tiến vào một ngôi làng thì mười người phung cùi đã ở đó. Họ đã nghe danh tiếng của Người. Hẳn nhiên, có vài người Do Thái trong nhóm nên họ không dám bước qua ranh giới của lề luật mà chỉ đứng ở đàng xa mà kêu gào xin Đức Giê-su thương tình cứu giúp.

Đức Giêsu không chữa trị cho họ ngay lập tức mà bảo họ đi và trình diện với các tư tế. Theo luật dậy thì chỉ có các tư tế mới đủ thẩm quyền xác nhận ai sạch ai dơ trước khi người bị phong cùi được phép trở lại tham dự sinh hoạt với cộng đoàn như mọi người.

Mười người phung cùi vâng lời Đức Giê-su đi trình diện các tư tế và đang trên đường đi thì họ thấy có những sự kiện khác lạ đang xẩy ra trong cơ thể của họ.

Tất cả đều thấy sự tăng trưởng xảy ra: những ngón tay của họ mở rộng thành bàn tay bình thường. Các vết mụn trên mặt họ liền lại… Khi các điều này xảy ra, cả mười người đã biết là họ được chữa lành; thế mà chỉ có một người trong nhóm họ quay ngược lại với Đức Giêsu, để cảm ơn Người; còn chín người kia, hẳn nhiên, vẫn đang trên đường đến gặp các tư tế theo lịnh truyền của Đức Chúa.

Điều làm cho Đức Giê-su và mọi người ngạc nhiên là người quay trở lại gặp để nói lời cảm ơn với Đức Giê-su là người Sa-ma-ri-a. Ông bị người Do Thái xem như kẻ thù, giống ngoại bang, thế mà lại trở thành kiểu mẫu của lòng biết ơn và đức tin.

Có một chi tiết mà chúng ta nên ghi nhận ở đây, đó là trong cơn hoạn nạn thì mười người phong cùi có nhau. Họ không bị gốc gác dân tộc, tôn giáo và niềm tin chia cách. Họ có chung một căn bịnh nên gắn bó để bảo vệ và nâng đỡ nhau. Bản sắc chung của những người bị khinh chê, ruồng bỏ đã đẩy họ trở thành những người thân của nhau. Thế mà, sau khi được chữa khỏi, được tự do, họ lập tức bị ngăn cách. Nhưng, chỉ còn một người xứ Sa-ma-ri-a, vẫn còn bị coi là giống ngoại bang, đã trở lại và tiền về phía Đức Giê-su.

Đứng trước phản ứng của chín người kia, những ai khó tính sẽ cảm thấy bị tổn thương và đau lòng vì sự vô ơn của họ. Thật ra, họ đâu có làm điều gì sai, họ vẫn vâng lời Chúa, đang trên đường đến gặp các vị tư tế để xin giấy xác nhận trở về với các sinh hoạt thường nhật như mọi người. Tuy nhiên, vì bám vào lề luật như một bảo đảm cho cuộc sống nên họ đã mất đi cơ hội đón nhận sự thay đổi, điều mới mẻ mà Đức Giê-su vừa thực hiện. Tuy họ không sai nhưng cơ hội để được đổi mới đã vuột khỏi tầm tay của họ. Thật đáng tiếc!

Còn chúng ta thì sao? Vẫn sống và chu toàn mọi khoản luật như là nguồn sức mạnh cứu thoát chúng ta hay sẵn sàng nhận biết ơn Chúa với lòng cảm tạ mà tôn vinh và thờ lậy Ngài. Không ai có thể trả lời câu hỏi này thay cho chúng ta.

Đối với Thiên Chúa, điều làm cho con người có giá trị là thái độ và cách ứng xử của chúng ta trước lượng ân sủng vô biên của Thiên Chúa đổ trên chúng ta. Chúng ta đã làm gì với các hồng ân cao cả như thế.

Thánh Gioan cho biết: “Tự nguồn sung mãn của Chúa, tất cả chúng ta đã lãnh nhận hết ơn này đến ơn khác.” Ngài ban cho mỗi người những ơn họ cần, tùy thuộc vào khả năng đón nhận của từng người, nhưng cùng mục đích là để họ sống tốt đẹp và thánh thiện hơn.

Trong cuộc sống, đã có bao nhiêu dấu chỉ nói lên sự can thiệp và thông ơn của Thiên Chúa.

Nếu không có ơn Chúa thì làm sao vợ chồng có thể yêu thương, kính trọng và luôn làm gương sáng cho con cái được?

Nếu Chúa không hoạt động thì làm sao ông cha này bà phước kia hay thầy dòng nọ có thể quên ‘cái tôi’ của bản thân mà hết lòng phục vụ dân Chúa?

Kể sao cho hết những ơn lành Chúa ban cho như ơn khôn ngoan, sự hiểu biết, cơ hội phục vụ, sức khỏe tráng kiện, đầu óc minh mẫn, con tim trong sáng, đồng cảm để tha thứ cho nhau, và ngay cả các đau khổ cũng là cơ hội để giúp mình nhận ra sự bất toàn và mỏng dòn của thân phận con người mà nương tựa vào Chúa hơn…, tất cả đều là ơn của Chúa.

Điều quan trọng là mắt chúng ta có mở rộng đủ để nhận ra ơn Chúa hay là lại nghĩ rằng đó là những gì mình xứng đáng được, và nếu như thế thì hình như chúng ta đã coi Chúa như là người đầy tớ thay vì Đấng ban ơn rồi!

Đứng trước những ơn lành Chúa ban, chúng ta hay dùng các từ như tạ ơn, cảm ơn, ghi ơn, nhớ ơn, biết ơn…, để diễn tả thái độ của chúng ta, nhưng có lẽ một từ mộc mạc và đầy ý nghĩa nhất mà lâu nay chúng ta quên không dùng đó là ĐỘI ƠN: Ơn Chúa nhiều quá, nặng quá, đến độ ta không cầm, không thể mang, không cách nào khoác vào được, mà phải đội trên đầu, diễn tả sự kính trọng đối với Chúa, với ơn Chúa.

Đội trên đầu thì phải sấp mình, quì gối xuống mà tôn vinh Đấng ban ơn. Đội trên đầu là hành động nói lên tấm lòng thần phục và gắn bó của chúng ta đối với Chúa. Đội ơn trên đầu không vì những ơn huệ mới được ban, cho bằng khám phá ra tình yêu của Thiên Chúa vẫn bao bọc lấy mình.

Vì thế, xin Chúa cho chúng ta có lối sống như người Sa-ma-ri-a trong bài Tin Mừng hôm nay để chúng ta nhận biết các ơn lành của Chúa, biết quay lại, biết đội ơn và sống mỗi ngày như bài ca tạ ơn mà dâng lên và tôn vinh Thiên Chúa, Đấng luôn yêu thương và cứu chữa chúng ta. Amen. 

 

Nguồn tin: Lm. Yuse Mai Văn Thịnh, DCCT

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây