Hoa Tình Thương

https://hoatinhthuong.net


Mùa Giáng sinh đầu tiên

unnamed (5)

 

Lễ Giáng Sinh là ngày lễ kỷ niệm Chúa Jesus ra đời, còn được gọi là lễ Thiên Chúa Giáng sinh, Noel hay Christmas. Từ Noel trong tiếng Anh có nghĩa là “ngày sinh”, Christ là tước hiệu của Chúa Jesus, còn Mas nghĩa là thánh lễ. Mùa Giáng sinh này chúng ta cùng tìm hiểu một câu chuyện thú vị dưới đây nhé.

Nội dung câu chuyện:

Around the month of December, children like to imagine what happened on the very first Christmas ever, even before Santa Claus. I know the story well, for I was watching it all from above in the dark sky on the evening of December 24th, oh so many years ago. I am the Star of Bethlehem. I was requested by angels to shine brighter than all the other stars that night, to tell the whole world that a very special child had been born to spread goodwill and peace.

Cứ đến những ngày tháng 12, trẻ em lại thích tưởng tượng điều gì đã xảy ra vào đúng ngày lễ Giáng sinh đầu tiên ấy, có khi còn trước cả ông già Noel nữa cơ. Tôi biết rõ chuyện này lắm, vì lúc ấy tôi thấy hết cả từ trên này – trong màn trời đêm đen kịt ngày 24/12, ôi chao, từ biết bao năm trước rồi. Tôi là một ngôi sao của vùng Bethlehem. Tôi làm theo yêu cầu từ các thiên thần để tỏa sáng lấp lánh hơn tất cả các ngôi sao khác đêm hôm đó và báo hiệu với cả thế giới rằng một đứa trẻ rất đặc biệt vừa mới chào đời để lan tỏa phước lành và bình an.

And this is the story of the first Christmas. All was quiet that night as I watched the Three Kings traveling slowly on camel back through desert lands. Just then, I beamed brightly, as the angels had told me to. The Kings noticed me in the East. They couldn’t resist my brilliance. Perhaps they had heard that a star like me was going to show the way to the son of God.

Và đây là câu chuyện vào ngày lễ Giáng sinh đầu tiên ấy. Tất cả đều im lặng vào cái đêm hôm đó. Tôi đang nhìn ba vị vua du hành chậm rãi trên lưng lạc đà ngược qua những vùng đất hoang vu. Ngay sau đó, tôi rọi sáng lấp lánh bởi vì các thiên thần đã bảo trước với tôi. Những vị vua đã chú ý đến tôi ở hướng Đông. Họ không thể nào cưỡng lại được sự rực rỡ của tôi. Có lẽ họ đã nghe nói rằng một ngôi sao như tôi sẽ chỉ ra con đường đến chỗ con trai của Đức Chúa Trời.

Travelling through the night, the Kings met shepherds watching ever their flock. “We are following that incredibly beautiful star there in the East, to find the place where the son of God has just been born”. From there they all traveled together, watching me, the brightest star in the sky. Finally they arrived at a small town called Bethlehem, and saw that I was gleaming radiantly above the barnyard of an Inn. All was quiet and peaceful.

Du hành suốt cả đêm, các vị vua đã gặp những người chăn cừu và ngắm nhìn một lượt bầy cừu của họ. “Chúng tôi đang đi theo ngôi sao đẹp lạ thường đó ở hướng Đông kia để tìm đến một nơi mà con trai của Đức Chúa Trời được sinh ra”. Từ lúc đấy, họ cùng du hành với nhau, hướng theo tôi, ngôi sao sáng nhất trên bầu trời. Sau cùng, họ đến một thị trấn nhỏ có tên là Bethlehem và thấy rằng tôi đang chiếu sáng rực rỡ phía trên chuồng gia súc của một quán trọ. Mọi thứ yên tĩnh và thanh bình.

Their caravan entered the barnyard to see the tender little baby lying in a simple manger fluffed with hay. Next to the baby were Mary and Joseph, his mother and father, and many farm animals. The Kings offered the precious gifts they’d carried from afar for baby Jesus: gold, frankincense and myrrh. The shepherds keeled on the ground to pray, they were grateful for the gift of love and the purity the baby brought. Many people offered gifts after that.

Đám người kia tiến vào chuồng gia súc để ngắm nhìn đứa bé kháu khỉnh nằm trong một cái máng ngựa đơn sơ được lót cỏ khô. Bên cạnh đứa bé là Mary và Joseph, chính là cha và mẹ của cậu bé, và nhiều con vật trong nông trại nữa. Những vị vua đã trao tặng những món quà quý giá mà họ mang theo từ phương xa cho chúa Jesus hài đồng: vàng bạc, nhũ hương và mộc dược. Những người thợ chăn cừu quỳ trên mặt đất để cầu nguyện. Họ biết ơn về món quà của tình thương và sự thuần khiết mà đứa trẻ mang đến. Nhiều người cũng đã tặng những món quà khác sau đó.

I suppose this is why on Christmas Day, people around the world enjoy offering gifts as a sign of love and hope. And they try their best to bring happiness to others, as Jesus did all his life. Now I’d like to wish you a holiday season that shines as brightly as the Star of Bethlehem!

Tôi nghĩ rằng đây là lý do tại sao vào ngày lễ Giáng sinh con người từ khắp nơi trên thế giới thích tặng cho nhau những món quà như một biểu hiện cho tình yêu và hy vọng. Và họ làm tất cả những điều có thể để mang đến hạnh phúc cho những người xung quanh như những gì mà Chúa Jesus đã làm trong suốt cuộc đời của Ngài. Bây giờ, mình muốn chúc các bạn một mùa lễ tươi vui, rạng rỡ như vì sao của Bethlehem thuở nào.

Thiện Nhân (Tổng hợp)

 

Câu chuyện cảm động về quà tặng Giáng Sinh của các nhà thông thái

 

Cả hai đều là những nhà thông thái, thấu hiểu mọi tâm tư và nguyện vọng của nhau. Nhưng khi mùa Giáng Sinh đến, món quà mà họ dành cho nhau lại khiến người trong cuộc phải nghẹn ngào sửng sốt…

Trong bài viết trước kể về sự ra đời của Chúa Jesus và tục lệ tặng quà Giáng Sinh, chúng ta biết rằng có ba nhà thông thái từ phương Đông xa xôi đã lặn lội tới Bethlehem của Israel để tặng quà cho Đức Chúa Jesus khi Ngài mới chào đời. Sau này, văn hào nổi tiếng người Mỹ là O. Henry cho ta biết còn có hai nhà thông thái nữa đã tặng quà cho nhau nhân dịp Giáng Sinh. Đó là một cặp vợ chồng trẻ tên là Jim và Della trong tác phẩm văn học: “Quà tặng của các nhà thông thái”.

Jim và Della sống trong một căn hộ tồi tàn, với những đồ đạc tồi tàn, quần áo họ mặc cũng sờn bạc cũ kỹ. Về cơ bản, họ không sở hữu bất cứ đồ vật gì có giá trị. Nhưng điều đó không ngăn cản tình yêu thắm thiết họ dành cho nhau. Và giống như những cặp đôi khác, họ muốn tặng nhau một món quà để biểu lộ tình yêu của mình trong ngày lễ Giáng Sinh – ngày lễ của tình yêu mà Chúa Jesus đã mang tới thế gian.

Chỉ lúc này cảnh nghèo mới làm khó họ đôi chút. Della đã tiết kiệm cả năm trời bằng đủ mọi cách trong chi tiêu từ thu nhập rất eo hẹp của hai vợ chồng. Nhưng đếm đi đếm lại, cô chỉ tìm thấy 1 dollar và 87 cent – còn rất xa mới đủ số tiền cần thiết để cô mua một cái dây đeo đồng hồ xứng đáng với cái mặt đồng hồ bằng vàng của Jim, và xứng đáng với giá trị của con người anh nữa.

Chiếc mặt đồng hồ bằng vàng đó Jim được thừa hưởng từ ông nội và cha anh. Nó rất đắt tiền và về mặt tinh thần, nó cũng cực kỳ quý giá với anh. Có lẽ chỉ có Della mới có thể khiến anh rời xa nó.

Còn Della, vật duy nhất có giá trị của cô chính là mái tóc gợn sóng, sáng bừng và đổ xuống đến đầu gối trông giống như một thác nước. Ta có thể phỏng đoán rằng nếu nàng tiên cá yêu giọng hát của mình bao nhiêu, thì Della cũng yêu quý và tự hào về mái tóc của mình bấy nhiêu. Nếu mái tóc tuyệt đẹp ấy mà được cặp bằng bộ lược đồi mồi viền ngọc quý mà Della từng thấy và thầm mơ ước có được thì dường như cô đã có mọi kho báu của thế gian.

Nhưng Jim cần có dây đồng hồ, nếu không chiếc mặt đồng hồ quý giá ấy sẽ không được ai biết đến. Và Jim, một con người rất trí tuệ và cao thượng vẫn phải vật lộn với mưu sinh nhọc nhằn, mà chưa một lần được đeo chiếc đồng hồ quý ấy thì chẳng phải sẽ thiệt thòi cho anh lắm sao?

Della cũng đã tần ngần đứng trước gương hồi lâu, và đã khóc. Nhưng cô dứt khoát đi đến cửa hàng, bán mái tóc của mình được 20 dollar. Cộng với 1 dollar 87 cent tiết kiệm được, cô mua cho Jim một sợi dây đồng hồ bằng kim loại giá 21 dollar thật là đẹp.

Khỏi phải nói Jim đã kinh ngạc như thế nào khi bước vào nhà và nhìn thấy mái tóc đã bị cắt ngắn của Della. Anh cứ nhìn chăm chăm vào Della và hỏi đi hỏi lại giống như một kẻ ngu si, hay anh hy vọng mắt mình đã nhìn nhầm. Và rồi anh ôm chầm lấy vợ mình, trên mặt cô còn vương những giọt nước mắt khi nhìn thấy sự kinh ngạc và thất vọng của anh. Jim lấy ra gói quà. Anh xé mảnh giấy bọc và Della thét lên sung sướng rồi cô lại khóc. Nhưng như bất cứ cô gái trẻ tuổi giàu tình cảm nào, Della lại lập tức nhảy cẫng lên vì vui sướng, sự việc này đem lại cho cô quá nhiều trạng thái cảm xúc. Vì trước mắt Della là bộ lược đồi mồi mà cô từng mơ ước.

Nhưng dây đeo đồng hồ mà cô mua đã lỡ hẹn với mặt đồng hồ bằng vàng của Jim. Anh đã bán đồ vật mà anh yêu quý nhất để mua quà cho Della.

Còn Jim thì ngã người xuống đi-văng, vòng tay ra sau gáy một cách thoải mái và cười:

“Della”, anh nói, “hãy để những món quà Giáng Sinh của chúng ta một chỗ và không dùng tới chúng một thời gian. Hiện tại thì chúng quá đẹp để sử dụng. Anh đã bán cái đồng hồ để mua cái lược cho em và giờ em nên bê đĩa sườn ra đây”.

Bạn biết đấy, đàn ông và phụ nữ có những cách thể hiện hạnh phúc khác nhau. Ôm ấp những nỗi niềm tâm sự hoặc âm ỉ trong vui sướng hay tiếc nuối không phải là cách của Jim. Anh đã được cảm nhận tình yêu của người vợ hiền dành cho mình, anh đã cảm thấy hạnh phúc, thoải mái. Và thế là đủ! Giờ là lúc để tình yêu tới thông qua đường dạ dày, như người ta vẫn nói về người đàn ông. O. Henry quả là chuyên gia về tâm lý của cả hai giới.

Chúng ta mãi mãi không biết được những nhà thông thái phương Đông đã tặng Chúa hài đồng món quà gì nhân ngày Giáng Sinh, nhưng ta biết rằng sau này có hai nhà thông thái khác đã tặng người mình yêu tất cả những gì họ có. Bởi vì đối với họ, hạnh phúc của người mình yêu chính là món quà quý giá nhất. Và bất cứ lúc nào có những người yêu thương nhau đến độ hy sinh vì nhau như vậy, thì ở đâu, khi nào, họ cũng là những nhà thông thái.

Cứ mỗi dịp Giáng Sinh về, nhiều người lại háo hức đón chờ được tặng quà. Có những món quà có giá trị rất lớn, được gói bọc cầu kỳ đẹp mắt. Tất nhiên nó cũng thể hiện sự quan tâm và tình cảm đến từ những người thân thiết. Nhưng món quà của tình yêu và sự hy sinh mà một cặp vợ chồng trẻ nghèo nàn dành cho nhau vào mùa Giáng Sinh năm ấy vẫn mãi làm chúng ta ngưỡng mộ và xúc động.

Có phải rằng, qua bao mùa Giáng Sinh đến lúc đi hết cuộc đời ngắn ngủi này, trong sâu thẳm tâm hồn, đó là những món quà mà chúng ta mong chờ nhất?

Bình Nguyên

 

 

Lá thư gửi lạc: Ấm áp tình người lễ Giáng Sinh

 

Chiều hôm ấy, hơn một tuần trước lễ Giáng Sinh, bà Ann bước ra sân sau ngôi nhà của hai ông bà để thăm vườn tược mùa đông thì phát hiện một vị khách không mời mà đến. Một quả bong bóng màu đỏ tươi bay là là trong vườn nhà. Bà đi theo cho đến lúc bong bóng bị vướng vào cành cây thông và không bay được nữa.

Bà Ann đọc thấy hàng chữ trên quả bong bóng: “Merry Christmas!” (Giáng Sinh an lành). Bà cũng trông thấy một phong bì nhỏ buộc vào sợi dây cột quả bóng. Gỡ được sợi dây, cầm trên tay chiếc phong bì, bà đọc được dòng chữ “Gửi đến bố ở trên Thiên Đường”. Bên trong là lá thư, với nét chữ nguệch ngoạc của một đứa trẻ con.

Bố ơi,

Con viết thư này để nói với bố là con nhớ bố lắm. Bố vẫn khỏe chứ ạ? Bố nhớ uống thuốc bổ nhé. Mẹ nói với con là ở trên ấy bố vui lắm, có chuyện gì vui bố kể con nghe nhé! Mấy hôm nay trời lạnh quá, có tuyết rơi nữa. Trên bố có lạnh không? Tuần sau là lễ Giáng Sinh rồi, và tháng sau là sinh nhật của bố đấy, bố có nhớ không?

Con ước gì có bố ở đây. Nếu bố xin về thăm nhà được một ngày, mẹ và con sẽ vui lắm. Con ghi ra đây những món quà mà con thích: giày Nike, khối rubik, bộ đồ chơi lego, bút màu và truyện tranh khủng long. Nếu bố không có đủ tiền thì mua cho con một hay hai thứ cũng được ạ.

Bố cho con gửi lời thăm bà nội nhé. Nhận được thư này, bố nhớ viết trả lời con, và đặt ở dưới gối của con nghe bố!

Con yêu bố, yêu mẹ.

Con trai của bố,

Ben

Chúc bố Giáng Sinh vui vẻ trên Thiên Đường.

Bà Ann lặng người đi. Bà cầm mãi lá thư trên tay, ngẩn ngơ, không biết phải làm gì. Một lúc sau bà cầm quả bong bóng và lá thư trở vào nhà, tìm Dick, ông chồng bà, đưa cho ông xem lá thư gửi lạc địa chỉ. Ông Dick giải quyết nhanh hơn bà tưởng. Ông bảo bà Ann viết thư về địa chỉ người gửi ở Tacoma ghi trên phong bì, báo tin đã nhận được thư này và muốn tiếp xúc với người nhà của cậu bé tên Ben.

Sau đó hai ông bà bàn bạc với nhau sẽ làm gì nếu liên lạc được với mẹ của cậu bé.

Bà Ann mang quả bóng đỏ có hàng chữ “Merry Christmas!” màu vàng vào trước cửa nhà.

“Ðây là lời chúc Giáng Sinh đến sớm nhất, và cũng sẽ mang đến cho chúng ta những điều may mắn”, ông Dick nói với vợ. Ông nhớ tới cuốn phim The Red Balloon với câu chuyện chiếc bong bóng đỏ kỳ diệu mà ông đã xem và say mê khi còn bé.

***

Buổi sáng cùng ngày, ngồi bên cạnh Ben, Kate chăm chú nhìn con trai đang nắn nót viết từng chữ lá thư gửi cho bố.

“Con muốn viết sao thì viết”, cô nói. “Viết dài dài một chút, bố rất thích đọc thư con”.

Viết xong, Ben đưa cho mẹ đọc lại. Kate đọc xong, khen con viết thư hay, rồi quay mặt đi không cho Ben nhìn thấy những giọt nước mắt. Cô đưa cho Ben cây bút để viết tên người nhận và địa chỉ người gửi lên phong bì, rồi cho lá thư vào và dán con tem có hình ông già Noel lên bì thư. Xong, cô cuộn tròn phong thư, buộc chặt vào sợi dây của quả bong bóng bay màu đỏ tươi. Ben cầm chặt sợi dây, theo mẹ bước ra khoảng sân trống sau nhà. Cả hai cùng cúi đầu lâm râm cầu nguyện cho lá thư đi nhanh để bố Ben sớm nhận được. Sau đó, hai mẹ con cùng nhau đếm ngược từ 10 đến 1.

“… 3, 2, 1. Thả sợi dây ra đi, Ben!”.

Ben buông tay. Quả bong bóng khẽ rùng mình, nghiêng đầu qua trái, qua phải như chào từ biệt mẹ con Ben rồi nhấc mình bay vụt lên như chú chim sổ lồng. Vướng vào một tàn cây cao, quả bóng nhẹ nhàng lách ra, bay tiếp, bay mãi lên không trung. Hai mẹ con ngước mắt dõi theo quả bong bóng đỏ bềnh bồng nơi xa tít, đến lúc chỉ còn một chấm nhỏ li ti trên nền trời xanh mây trắng bao la. Ben đứng nhìn theo, nhìn theo mãi cho đến khi quả bóng bay hoàn toàn mất dấu…

Chiều nào đi học về Ben cũng hỏi mẹ có tin gì của bố không. Hai ngày sau khi lá thư được gửi đi, Kate nhận được một phong thư với nét chữ lạ, ghi tên người nhận là “Mẹ của cháu Ben”. Cô mở ra đọc. Bức thư ký tên Ann, bảo rằng lá thư của Ben gửi cho bố thay vì bay vào cổng Thiên Ðường thì lại bay lạc vào “Vườn Địa Đàng” của vợ chồng bà ở thành phố Bellevue. Người gửi cho số điện thoại và ngỏ ý muốn được nói chuyện với mẹ của Ben.

Kate lặng người đi một lúc. Như vậy là ngoài hai mẹ con cô, bây giờ có thêm ít nhất hai người nữa biết được câu chuyện Ben viết thư Giáng Sinh gửi cho bố trên Thiên Ðường.

Từ Tacoma đến Bellevue, khoảng cách giữa hai thành phố ở Washington, là cuộc hành trình dài gần 40 dặm của quả bong bóng bay, từ lúc được Ben phóng đi cho đến lúc cạn nhiên liệu.

Nghĩ ngợi một lúc, Kate gọi đến số điện thoại trong lá thư. Bà Ann kể với cô câu chuyện nhận được lá thư như thế nào, và đề nghị với cô về “sáng kiến” của ông chồng mình: ông Dick sẽ thay bố của Ben viết thư trả lời cậu, và hai vợ chồng bà Ann sẽ tìm mua những thứ Ben hỏi xin bố để làm quà Giáng sinh cho cậu.

“Xin phép cô cho chúng tôi được làm việc này”, bà Ann khẩn khoản, “để mang đến chút niềm vui cho cháu Ben. Cháu sẽ thất vọng nếu thư đi mà chẳng có tin về”.

Kate còn đang ngần ngừ thì Ann nói tiếp.

“Nếu cô cho phép, chúng tôi xem cháu Ben như là con trai mình. Chúng tôi cũng từng có đứa con trai, cháu mất vì bệnh, lúc trạc tuổi Ben…”, giọng bà Ann như nghẹn lại. “Cô không phải ngại, những món quà ấy không tốn kém nhiều. Tôi hiểu rằng, nếu chúng tôi không làm việc ấy thì cô cũng sẽ làm thôi. Tuy nhiên, xin cho vợ chồng tôi cái vui ấy, và như thế, tất cả chúng ta đều có được niềm vui trong mùa Giáng Sinh này”.

Bà Ann đưa mắt nhìn Dick và trao điện thoại cho ông.

“Quả bong bóng đã bay vào vườn nhà chúng tôi và đậu xuống trái tim tôi”, ông Dick nói.

Nước mắt Kate muốn ứa ra.

Câu chuyện tiếp theo, ai cũng đoán được. Hai bà mẹ tìm đến nhau, cùng ngồi gói những phần quà cho Ben, trong lúc ông Dick ngồi hý hoáy viết “lá thư từ Thiên Ðường”.

***

Sáng sớm Chủ Nhật, trong lúc Kate đang bày biện hang đá nhỏ và đặt cây thông bên cạnh bàn thờ thì Ben từ phòng ngủ trên lầu chạy xuống, hí hửng khoe với mẹ rằng cậu tìm thấy lá thư của bố ở dưới gối khi vừa ngủ dậy. Hai mẹ con vui mừng ôm chầm lấy nhau và cùng chụm đầu đọc thư của bố gửi cho Ben.

Thiên Ðường, ngày 24/12/2017

Ben yêu quý của bố,

Bố nhận được thư con một ngày trước ngày lễ Giáng Sinh. Hai mẹ con đừng lo cho bố. Ở đây trời ấm áp, mọi chuyện đều ổn cả.

Cám ơn Ben nhắc bố nhớ ngày sinh nhật của bố. Bố rất vui biết con học giỏi, được phần thưởng. Con cố gắng chăm học và vâng lời mẹ cho mẹ vui, và bố cũng vui nữa Ben nhé.

Lễ Giáng Sinh năm nay bố vắng nhà, nhưng không hề gì, Thiên Ðường không xa lắm đâu Ben. Bất cứ lúc nào con nghĩ tới bố là bố ở ngay bên cạnh con. Bất cứ lúc nào con chuyện trò với bố hay cầu nguyện, bố đều nghe được cả.

Còn bây giờ, con hãy nhắm mắt lại, hãy tưởng tượng bố con mình đang ngồi bên nhau cạnh lò sưởi trong ngôi nhà ấm cúng của gia đình mình. Hai bố con cùng hát bài “Người Tuyết ơi, đừng khóc nhé!” mà bố dạy con hát mùa Giáng Sinh năm trước, con còn nhớ chứ? Thật vui phải không Ben?

Bố đã nhờ ông già Noel mang xuống cho con những món quà con thích. Bố, mẹ và con, chúng ta nhớ nhau trong lời nguyện cầu, Ben nhé!

Hôn con và mẹ.

Giáng Sinh an lành nhé, hai mẹ con!

Bố.

Ðối với Kate, mọi chuyện xảy đến như là một phép màu. Cô nhớ ông Dick mỉm cười, nói với hai bà mẹ: “Mai đây, đến một lúc nào đó, cháu Ben hiểu ra rằng câu chuyện hôm nay là không có thật, cũng như ông già Noel là không có thật, nhưng rồi cháu sẽ thông cảm với những người lớn về những lời nói dối ngọt ngào”.

Khi ấy, chỉ còn lại một điều có thật: bố của Ben hiện đang ở trên Thiên Ðường. Ben và mẹ cậu, và những người thân của gia đình cậu vẫn cứ tin như vậy. Sau ngày bố cậu, một cảnh sát viên, hy sinh trong lúc thi hành công vụ, các cô chú là bạn của bố đều nói với Ben rằng: “Trên Thiên Ðường đang cần một người hùng, và bố cháu được chọn”.

Ðúng như lời ông Dick nói, cả hai gia đình đều có chung niềm vui trong Giáng Sinh này. Người vui nhất là Ben, chưa bao giờ Ben nhận được nhiều quà một lúc đến như thế. Bố không những cho Ben nhiều quà mà còn cho cậu bé giấc ngủ thật êm đềm trong đêm Giáng Sinh. Ben mơ thấy bố ngồi sát bên cậu y như Giáng Sinh năm vừa rồi. Bố cùng hát với Ben, cùng đọc truyện tranh với Ben, cùng chơi đùa với Ben những món đồ chơi bố gửi về cho cậu từ Thiên Ðường.

Trong mơ, Ben nghe rõ cả tiếng cười của bố, tiếng cười của hai bố con. “Ôi, bố chẳng lúc nào xa con!”. “Thiên Ðường không xa lắm đâu Ben”, bố đã chẳng nói vậy sao? Bố vẫn ở bên Ben trong lời nguyện cầu mỗi đêm của cậu trên giường ngủ.

“Nhớ nhau trong lời nguyện cầu”, Ben nhớ lời bố dặn.

 

Nguồn tin: Lê Hữu

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây