Hoa Tình Thươnghttps://hoatinhthuong.net/assets/images/logo.png
Thứ tư - 27/08/2014 23:39
Ai cũng vậy, hễ càng biết nh́n lại ḿnh là càng muốn ḿnh được cải thiện tốt hơn. Và chi chớ với những điều ḿnh thấy tốt lành, hoàn thiện nên thần tượng, tôn sùng th́ ḿnh cứ trở trăn, thao thức mong phải sống theo...
Ở tôi, tôi nghĩ rằng ḿnh được Chúa ban cho trái tim cũng mềm mại dễ thương, dễ mến, dễ làm thân chớ không có cứng cỏi, kiêu điệu, khó mến, khó gần... Nhưng, trước chủ đề của báo Mẹ năm 2014 nầy đặt trọng tâm vào việc mỗi người hăy gắng Cải Thiện đời sống ḿnh cho được tốt hơn, nhất là báo số tháng 8/2014 chủ đề được ghi là " Cải Thiện: Kiêu căng- Huyênh hoang- Tôn sùng Trái Tim Mẹ" khiến tôi hiểu ngay rằng: ḿnh đă trót bé cái nhầm về trái tim của ḿnh rồi! Bởi lẽ sự việc cần cải thiện là thói "Kiêu căng- Huyênh hoang" được đặt ra đấy: th́ cho ḿnh chớ không ai khác! Nên đích thị "Kiêu căng với Huyênh hoang" thuộc về trái tim ḿnh và là gia nghiệp của chính trái tim ḿnh! V́ tôi vốn sùng mộ lắm Trái Tim Dịu Dàng của Đức Mẹ và cũng khổ ḷng sao bởi ḿnh học măi, tập hoài vẫn chẳng thể xử sự dịu dàng theo Mẹ được: nhất là phải khi...xảy chuyện! Tuy nhiên, mừng thay từ hơn tháng nay tôi được Mẹ cho lối giải. Nhờ thế tôi xin mạnh dạn sẻ chia: nhất là với quư bạn đọc nào trót lỡ vướng phải thói tật chẳng được dịu dàng khi xảy chuyện. Vâng, Trái Tim dịu dàng của Mẹ thể hiện rơ nét nhất trong cách Mẹ đối xử với Chúa con khi " xảy chuyện" và đă được các tác giả Kinh Thánh ghi lại tuy ít ỏi, nhưng tỉ mỉ từng chi tiết. Chẳng hạn như đoạn Tin Mừng theo Thánh Luca( 2:41-50) về việc Chúa lạc trong Đền Thờ: "Hằng năm cha mẹ Người có thói quen lên Giêrusalem để mừng lễ trọng Vượt Qua. Và khi Người lên mười hai tuổi, cha mẹ Người lên Giêrusalem, theo tục lệ mừng ngày lễ. Và khi những ngày lễ đă hoàn tất, hai ông bà ra về, trẻ Giêsu đă ở lại Giêrusalem mà cha mẹ Người không hay biết. Tưởng rằng Người ở trong nhóm các khách đồng hành, nên hai ông bà đi được một ngày đàng , mới t́m kiếm Người trong nhóm bà con và những kẻ quen biết. Nhưng không gặp thấy Người, nên hai ông bà trở lại Giêrusalem để t́m Người. Sau ba ngày hai ông bà gặp thấy Người trong đền thờ đang ngồi giữa các thầy tiến sĩ, Người nghe và hỏi các ông. Tất cả những ai nghe Người nói, đều ngạc nhiên trước sự hiểu biết và những câu Người đáp lại. Nh́n thấy Người, hai ông bà ngạc nhiên, và mẹ Người bảo Người rằng: "Con ơi, sao con làm cho cha mẹ như thế? Ḱa cha con và mẹ đây đă đau khổ t́m con". Người thưa lại với hai ông bà rằng: " Mà tại sao cha mẹ t́m con? Cha mẹ không biết rằng con phải lo công việc của Cha con ư?". Nhưng hai ông bà không hiểu lời Người nói. " Đấy, xem cái cách của Mẹ khi xảy việc lạc mất trẻ Giêsu mới mười hai tuổi ...Nào Mẹ Maria với Cha Thánh Giuse lo lắng rụng rời và đi kiếm muốn chết, nhưng tuyệt nhiên không thấy Mẹ cằn nhằn hay đổ lỗi cho Cha. Lại lúc gặp được Chúa con, Mẹ cũng chỉ có trách bảo nhẹ nhàng và Chúa con trả lời nghe cũng chướng tai, nhưng Mẹ vẫn nhịn lời nín tiếng chẳng nói chẳng rằng v́ cảm thấy chưa có hiểu được điều con trẻ nói. Nên ơi là Mẹ bao dung và khiêm tốn thay! Ở Mẹ có sự tôn trọng con với khiêm nhường đích thực nơi ḿnh, nhờ vậy Mẹ mới luôn nhẹ nhàng, khả ái, từ tốn, dịu dàng trước sự việc xảy ra và diễn tiến không như ư ... ! Chớ c̣n tôi đấy hả, tuy chưa có bao giờ phải cảnh lạc mất con suốt mấy ngày trời và đi kiếm muốn chết, mà chỉ có thấy con ở cái tuổi mười ba mười bốn đi đâu tối khuya chưa về là đủ cho tôi cẳn nhẳn cằn nhằn ông xă rồi! Và thay v́ được thấy con về th́ mừng vui, có trách cũng nhẹ nhàng bởi cốt chỉ để con hiểu t́nh thương cùng nỗi lo lắng của ḿnh mà đừng như thế nữa, nhưng tôi th́ khó thể không la rầy con! Mà con trả lời lại, nếu nghe chướng tai là tôi đâu có làm thinh được! Thành thử việc tôi nói ra của tôi lúc đó là tôi lấy cái quyền làm mẹ nên đương nhiên phải có bắt lỗi con, làm tổn thương con! Và như vậy đích thị là tôi chẳng kiêu căng với huyênh hoang th́ là ǵ đây?! Hay như Tin Mừng theo Thánh Gioan( 2: 1-11)nói về tiệc cưới tại Cana: " Ngày thứ ba, có tiệc cưới tại Cana xứ Galilêa. Và có mẹ của Chúa Giêsu ở đó. Chúa Giêsu và các môn đệ Người cũng được mời dự tiệc cưới. Và v́ thiếu rượu, mẹ Chúa Giêsu nói với Người: "Họ hết rượu rồi". Chúa Giêsu nói với mẹ: " Hởi bà, tôi với bà có can chi đâu, giờ tôi chưa đến". Mẹ Người nói với những kẻ giúp việc rằng: " Hễ Người bảo ǵ, th́ hăy làm theo". Ở đó có sáu chum đá, dùng vào việc thanh tẩy của người Do Thái, mỗi chum đựng được hai hoặc ba thùng nước. Chúa Giêsu bảo họ: "Hăy đổ nước đầy các chum". Họ đổ đầy tới miệng. Và Chúa Giêsu bảo họ: " Bây giờ hăy múc đem cho người quản tiệc và họ đă đem đi. Khi người quản tiệc nếm thử nước đă hóa thành rượu, ông không biết tự đâu ra, nhưng những người giúp việc đă múc nước th́ biết, ông mới gọi tân lang mà nói: " Ai cũng đem rượu ngon ra trước, khi khách ngà ngà th́ mới đem rượu xoàng hơn. C̣n ông, ông lại giữ rượu ngon cho tới giờ nầy" Đấy, th́ cũng xem cái cách của Mẹ ...Mẹ không chỉ tham dự tiệc cưới như khách mời mà c̣n quan tâm tới bữa tiệc như người trong cuộc để cùng mừng hoặc cùng lo, nên Mẹ nhạy bén nhận ra nỗi lúng túng của gia chủ bị hết rượu giữa lúc tiệc đang vui. Mẹ khẽ cho Chúa biết nỗi thương lo của Mẹ dành cho gia chủ và tin con Mẹ sẽ can thiệp ổn thỏa tức th́. Câu trả lời của Chúa Giêsu xem chừng cũng khó nghe đấy, nhưng Mẹ không chấp nhất cũng chẳng giải bày. Mẹ vẫn một mực tin Chúa Giêsu sẽ can thiệp bởi Chúa là toàn thương, toàn yêu. Và thế là Mẹ xoay qua dặn ḍ mấy người phụ giúp cho bữa tiệc cứ hễ Chúa bảo ǵ hăy làm theo. Th́ quả thật Chúa chiều ư Mẹ, bảo đổ nước đầy các chum và chỉ trong tích tắc nước lă được hóa thành rượu ngon. Thế là vừa đẹp mặt Mẹ, vừa sáng danh Chúa, vừa hả hê vui thỏa cho gia chủ ,cho cô dâu chú rễ cùng hai họ và toàn thể khách dự...Cho nên đồng ư Mẹ th́ biết con Mẹ là Đấng Cứu Thế xuống trần, c̣n tôi th́ biết con ḿnh sinh ra trong tội...nhưng phải nói đây là bài học nhớ đời cho tôi về thế nào là niềm tin của người mẹ đối với con ḿnh và t́nh thương của người con chiều đăi cho ḷng mẹ khoan dung nhân ái đặt hết tin tưởng nơi con. Bởi tôi bị vấp biết bao lần do đă không đặt tin tưởng ở con, lại c̣n thêm phải cái tật nói nhiều! Nên nếu tôi nhờ con giúp mà con trả lời thấy khó nghe là tôi cũng phải giải bày nầy nọ theo như ông bà xưa truyền bảo " Đẻ con chẳng dại chẳng răn. Chẳng thà nuôi lợn cho ăn lấy ḷng". Lại nếu như tôi giữa đường giữa tiệc thấy xảy việc muốn giúp họ mà sẵn có con bên cạnh và biết con giúp được, tôi ngỏ lời. Nhưng nếu lời con đáp, tôi thấy đă khó nghe lại c̣n thêm bị các người xung quanh nghe được làm ḿnh mất mặt nữa: th́ chắc chắc là tôi khó thể phớt lờ đi cách vui vẻ với con chớ chẳng rầy rà chi con hết, lại c̣n dám nói là con sẽ giúp! Nên chính sự không tin tưởng ở con, sự sợ ḿnh mất mặt, sự khó thể phớt lờ, sự hay rầy rà sửa lỗi cho con: th́ tôi chẳng kiêu điệu với huyênh hoang là ǵ?! Mà kiêu điệu với huyênh hoang th́ làm sao có được nhẹ nhàng, khả ái và nhất là dịu dàng! Và vâng, ngoài ra c̣n có biết bao nhiêu lần Mẹ hiện đến với nào là thôn nữ Bernadette ở Lourdes, với ba trẻ ở Fatima... Và trong những lần ấy, cho dù người tin, kẻ không tin, dù có đủ tṛ chống đối bách hại đi chăng nữa th́ Trái Tim Mẹ cũng vẫn dịu dàng rất mực thể hiện qua từng cử chỉ, lời nói của Mẹ trong mỗi lúc mỗi khi qua việc Mẹ ban phát các ơn lành... nên tôi: càng sùng mộ lắm mà theo được th́ cũng vẫn là không! Dù vậy tôi vẫn có cái lư do chính đáng để tự bào chữa việc ḿnh không theo được v́ Trái Tim Mẹ là Trái Tim Dịu Dàng bẩm sinh của" Đấng Vô Nhiễm Nguyên Tội" và "Rất Thánh Đức Mẹ Chúa Trời". C̣n ḿnh sinh ra là đă mắc tội tổ tông truyền và dẫu có được rửa tội để tái sinh làm con cái Chúa, th́ ḿnh cũng vẫn ngụp lặn trong cái biển tội thế gian nó tù đày ḿnh trọn kiếp! Thành thử trái tim ḿnh là trái tim vốn dĩ của một tội nhân nên có học măi, tập hoài cũng đâu theo được trái tim bẩm sinh dịu dàng rất mực trong mỗi lúc mọi khi của Mẹ....là lẽ tất nhiên thôi! Thêm nữa, công tâm mà nói th́ tôi thấy ḿnh lúc b́nh thường cũng dịu dàng nầy nọ lắm chớ chẳng không, nhưng khi xảy chuyện: tôi có được dịu dàng hay không là c̣n phải tùy ở thái độ cùng lời đối đáp của đối tượng. (Nếu đối tượng là con mà thái độ bất kính, nói năng ngang bướng, hổn láo th́ mẹ nào dịu dàng măi được. Nếu đối tượng là chồng mà bắt ne bắt nẹt, văng tục, vũ phu th́ vợ nào nhỏ nhẹ dịu dàng cho được. Nếu đối tượng là thầy thợ mà ỷ giỏi phách lối, chỉ một lời góp ư khẽ của chủ cũng hung hăng làm cho lớn chuyện th́ chủ nào nhịn măi... ). Bởi tôi người trần mắt thịt, yêu thương hay ǵ ǵ cũng phải có điều kiện, chớ đâu có được yêu thương tinh ṛng như Mẹ là Đấng Đồng Công Cứu Chuộc nhân loại thế trần mà dịu dàng luôn măi. Thêm nói chung, hầu hết những người tôi có dịp giao tiếp, th́ ngay đến các vị tôi cứ đinh ninh họ đạo đức thánh thiện lắm cơ, mà khi xảy chuyện mới hay họ cũng nóng nảy, cáu gắt, hồ đồ... như ai! Thành thử tôi thấy việc con người thế gian ḿnh khi xảy chuyện, có giữ được sự dịu dàng hay không là tùy nơi đối tượng th́ cũng lẽ đương nhiên thôi! Bởi vậy tôi cũng tự động viên ḿnh không phải bận tâm chi lắm! Thế nhưng, tôi lại vẫn phải bận tâm và bận tâm lắm cơ! Tại sao? Tại v́ bây giờ nhà chỉ c̣n có hai vợ chồng già mà ông xă bị trầm cảm nên chỉ có thích ăn rồi đi nằm nghỉ, ngủ chớ không muốn làm ǵ hết! Anh cũng không chuyện vản, không gọi cho ai mà ai gọi cũng không thèm bắt phôn! Con cháu tới thăm, anh cũng không buồn tiếp! Mà con cháu th́ vốn đă bận việc của chúng nên măi rồi cũng ít có về nhà ... Nhớ ngày nào hai vợ chồng cùng vất vả nuôi con, giờ lẽ ra cùng nhau an hưởng tuổi xế chiều, mà anh như vậy, tôi thương lo cho anh lắm nhất là anh cứ ăn rồi đi nằm đi ngủ th́ làm sao có con đường sống! Và tôi cũng thương lo cho tôi nữa v́ một ḿnh bao hết các việc từ việc nhà tới việc tiệm tùng làm ăn, nên nhiều lúc tôi cảm thấy đuối sức lẫn tủi thân! Nhưng nếu buông cái tiệm để ngày ngày ở nhà với anh và anh bây giờ như vậy th́ chắc tôi sẽ hóa điên mất! Mà dù chưa điên nhưng tánh t́nh tôi hiện nay đang bị thay đổi nhiều lắm: nhất là sự nhỏ nhẹ dịu dàng đâu mất hết( v́ anh bị nặng tai nhưng không chịu đeo máy trợ nghe nên tôi cứ phải nói lớn tiếng anh mới nghe! Mà nói lớn tiếng th́ c̣n đâu là dịu dàng ...) và tôi dễ đổ quạo nữa! Đổ quạo bởi tôi muốn anh ăn uống cữ kiêng (chớ ăn rồi nằm với ngủ mà ăn lắm vào ba cái thứ thịt đỏ, đường, trứng, dầu mỡ chiên xào ...sẽ ra lắm bệnh! Nhưng anh chẳng có chịu cữ kiêng chi cả, nhất là anh thích ăn đồ ngọt! Cho dù tôi có hạn chế mua tí chút kem , bánh, kẹo về nhà để anh cũng có lai rai ăn. Nhưng cứ hễ mua về mà quên giấu kỷ, chừng xem lại, mới hay thoáng đó mà anh đă ăn hết sạch! Đấy là chưa kể những lúc đưa anh ra tiệm, tôi bận làm là anh tạt vô các hàng quán trong khu tự mua lấy ăn cho nhiều vào các thứ anh thích rồi về tiệm nằm thở...). Đổ quạo bởi tôi làm không hết việc ( mà anh coi như vô cảm nên chẳng có tự ư giúp cho! Nhưng nhờ th́ có khi anh không muốn làm! Cũng có khi anh đâu có nghe được để làm, nếu như tôi quên không nói lớn tiếng cho anh nghe được ...) nên lẽ ra anh phải giúp để vừa đỡ cho vợ ḿnh và cũng đỡ bệnh tật cho anh nhờ có làm lụng nên có suy nghĩ, có đi đứng vận động nữa. Và nói chung cứ hễ đổ quạo với anh th́ sau đó tôi nghĩ lại mà ân hận xé ḷng! Tôi xót chồng ḿnh oan nghiệt nào vướng phải cái bệnh trầm cảm quái ác đó! V́ nếu nó hành xác anh là khiến tôi chỉ có thấy thương thôi, nên dễ nhỏ nhẹ, dịu dàng để chăm sóc cho anh được giảm bớt đớn đau tật bệnh! Đằng nầy nó để cho thân xác anh được khỏe mạnh, nhưng cái tâm cái trí coi như đă chẳng biết lo cho bản thân và cũng không cần biết tới ai: mới khiến ḿnh dễ bực, dễ đổ quạo...Nhưng, phải những lúc đổ quạo và ân ận xé ḷng ấy mà tôi t́m đến bên Chúa, Mẹ, Cha Thánh Giuse là tôi đều được ủi an, được nghỉ ngơi. Nên tôi chỉ có muốn làm sao cho người chồng đau bệnh của ḿnh cũng t́m được nghỉ ngơi, an ủi bên ḿnh. Do đó tôi cứ hay thỏ thẻ với Chúa, Mẹ, Cha Thánh Giuse về cái nỗi bất công tôi cảm thấy ở ḿnh để mong các Ngài sớm giải quyết cho. Tôi khát khao mong ḿnh được dịu dàng luôn măi để giúp anh được ấm ḷng, ngơi nghỉ. Chớ để tôi cứ dễ bị đổ quạo với anh là tôi mặc cảm ḿnh bất công: v́ dẫu tôi có đớn hèn tội lỗi thế nào mà chạy đến với các Ngài th́ đâu có bao giờ các Ngài đổ quạo với tôi... Nhưng, thỏ thẻ thiết tha th́ thỏ thẻ, tôi chỉ dịu dàng được một vài ngày với anh rồi lại cũng vẫn có đổ quạo nữa! + + + + + + Hôm thứ Bảy đầu tháng 6/2014 kính Trái Tim Mẹ, tôi vô nhà thờ Mỹ, Saint John Vianney ở gần nhà, trang trọng cầm theo cuốn Kinh Thánh cùng xâu chuỗi Mân Côi và thưa với Mẹ: _ Mẹ yêu của con ơi! Đời người ngắn ngủi, cuộc sống tạm bợ nơi trần thế nầy hiện con chỉ có mỗi một nổi sợ nhất là bị lỗi đức ái với người chồng đau bệnh của ḿnh ! Chớ con không có sợ xấu hổ, sợ bị cười chê, bị coi khinh đâu Mẹ, nên trong việc viết bài phục vụ báo Mẹ là con sẵn sàng vạch áo ḿnh cho người xem lưng. Thành thử Mẹ phải ủng hộ con nhá v́ con muốn viết bài cho báo Mẹ số tháng tám tới đây, theo như chủ đề của ṭa báo đă gợi ra. Nhưng, nếu viết để chỉ có vạch cái xấu của ḿnh chớ không đưa ra được hướng giải quyết th́ con sẽ không có viết bài số báo tháng tám năm nay đâu! Cho nên hôm nay ngày kính Trái Tim Mẹ, con vào bên Mẹ để kính dâng Mẹ chuỗi kinh với xin Mẹ ban cho con lời dạy bảo ! Con toàn tâm toàn ư phó việc nầy ở Mẹ, Mẹ yêu của con! Thưa với Mẹ xong, tôi lần chuỗi kinh kính Năm Sự Vui cũng xong, tôi mới nhắm mắt lần tay mở cuốn Kinh Thánh ra và ngón tay ḿnh ấn đúng câu: " Maria liền thưa: "Nầy tôi là tôi tớ Chúa, tôi xin vâng như lời Thiên Thần truyền"( Luca: 1,38) ( tức ở đoạn nói về việc Thiên Thần truyền tin cho Đức trinh nữ Maria của thôn làng Nagiarét sẽ được thụ thai bởi Chúa Thánh Thần để sẽ sinh ra Đấng Thiên Sai là Đức Chúa Giêsu cứu chuộc tội cho nhân loại thế trần và Đức trinh nữ đă xin vâng) Ơi là tôi ̣a vỡ niềm vui! Th́ ra lối giải chỉ có vậy! Và gói ghém trong gọn có hai tiếng " Xin Vâng" đơn sơ dễ nhớ vậy thôi! Mà ở Mẹ một thôn nữ đạo hạnh, ngoan ngùy, hiền hậu xứ quê hễ một lần thốt tiếng xin vâng là nhớ măi và sẽ măi vâng theo măn đời trọn kiếp chớ không có vấn đề đặt lại, hay thoái thác dù cho mai hậu có thế nào với có bao là chuyện không như ư xảy ra. Nên Xin Vâng của Mẹ cũng đồng nghĩa với Vâng Phục. Mà Vâng Phục th́ chị em với Khiêm Nhường, bởi có Khiêm Nhường th́ mới Vâng Phục và ở Mẹ th́ gồm cả Khiêm Nhường cùng Vâng Phục nên Mẹ mới luôn lúc nào cũng dịu dàng mọi lúc mọi nơi ... Và ơi tôi đă đọc câu Kinh Thánh nầy cùng luôn cả đoạn nầy biết bao lần, với được nghe giảng cũng biết bao lần! Tôi c̣n thuộc luôn cả bài hát Xin Vâng với các lời hát như " Mẹơi đời con dơi bước theo Mẹ, ḷng con quyết noi gương Mẹ, xin Mẹ dạy con hai tiếng xin vâng. Mẹơi, đường đi trăm ngàn nguy khó. Hiểm nguy dâng tràn đây đó. Xin Mẹ dạy con hai tiếng xin vâng. Xin vâng. Mẹ dạy con hai tiếng xin vâng,hôm qua, hôm nay và ngày mai. Xin vâng, Mẹ dạy con hai tiếng xin vâng. Hôm nay tương lai và suốt đời..." Th́ vâng, Mẹ đă dạy và tôi đă nhớ đă thuộc nằm ḷng mà tôi chưa có sống xin vâng được! Nên nay Mẹ lại day nữa và lần nầy th́ tôi hiểu là ḿnh sẽ sống xin vâng được. V́ lời dạy lần nầy là tôi tha thiết nài xin được Mẹ dạy cho và Mẹ cho lời dạy đặt đúng vào cảnh của thời Mẹ là một trinh nữ mới lớn để nhắc tôi nhớ lại việc của ḿnh. Chỉ một lời Mẹ xin vâng trước khi đă suy nghĩ đâu đó để nhận lănh sứ mạng làm Mẹ của Đức Chúa Giêsu Cứu Thế th́ những việc tiếp theo sẽ diễn tiến có gian khó đến đâu: như nào lâm cảnh sinh hạ Chúa con nơi máng cỏ hang ḅ lừa, nào phải chạy trốn bạo chúa Hêrôdê lùng giết Chúa con, nào lạc mất trẻ Giêsu mới 12 tuổi, nào Chúa Giêsu phải chịu đóng đinh chết nhục nhă trên thập giá... Mẹ vẫn vâng chịu nên Mẹ chấp nhận tất: để cứ thanh thản phó thác mà dịu dàng luôn măi trước mọi khổ đau khốn khó xảy đến! Bởi thế chẳng có bao giờ thấy Mẹ càm ràm nọ kia hay đổ quạo với trẻ Giêsu, với bạn Thánh Mẹ là Thánh Giuse cha nuôi của Chúa Giêsu, hay với bất kỳ kẻ nào dữ dằn hung ác giết hại Chúa Giêsu con Mẹ... Và nhờ vậy mà tôi được nhớ lại cái thời ḿnh son trẻ, ḿnh mến thương anh nên ḿnh dịu dàng để được anh thương, th́ bây giờ anh có như thế nào nhưng ḿnh cũng vẫn c̣n thương anh th́ ḿnh phải dịu dàng để anh thấy được an ủi vậy. Với tôi cũng nhớ luôn lời ḿnh hứa khi nhận lănh bí tích hôn nhân là phải kính trọng nhau khi mạnh khỏe cũng như lúc ốm đau ...nên hễ tôi mà "đổ quạo" th́ c̣n đâu kính trọng...Rồi nhờ vậy mà coi như suốt hơn tháng nay kể từ ngày xin được câu Kinh Thánh Mẹ dạy cho, cứ sáng sáng tôi dâng tuổi về chiều của vợ chồng tôi cho Mẹ với trọn niềm tín thác cậy trông Mẹ sẽ lo liệu cho, nên tôi không có phải đổ quạo chi nữa hết với hai việc mà trước đây tôi dễ đổ quạo với anh. Đó là việc tôi lo cho sức khỏe anh mà anh ăn uống đă chẳng kiêng cữ lại chỉ thích ăn rồi đi nằm đi ngũ chớ không chịu nói năng vận động; với việc tôi tủi thân v́ công kia chuyện nọ ḿnh làm không hết mà anh chẳng có giúp! Thế là ngày qua ngày tôi dần được và dần được thêm dịu dàng hơn không chỉ với anh mà c̣n với con cái, thợ thầy, người quen kẻ lạ nữa. Ôi! Cầu xin Mẹ tiếp tục ban cho tôi được tiến thêm măi trong những ngày sắp tới chớ đừng có bị ...lùi! California 5 tháng 7/ 2014