Sau khi Tiểu Bàng tốt nghiệp đại học, cậu ta không đi tìm việc mà cứ ở nhà làm một tên ăn bám bố mẹ, suốt ngày lấy tiền của bố mẹ ăn chơi trác táng, thay bạn gái như thay áo. Cậu ta luôn miệng nói đó mới là biết cách hưởng thụ cuộc sống.
Bố mẹ cậu luôn trách cậu không biết được việc kiếm ra một đồng tiền khó như thế nào, mà chỉ biết tiêu xài phung phí.
Tiểu Bàng chẳng màng suy nghĩ nói thẳng: “Bố mẹ kiếm nhiều tiền như vậy là vì ai chứ? Không phải vì con sao. Con bây giờ được tiêu xài thích thú, sống vui vẻ như vậy thì tại sao phải lao đầu chuốc khổ vào thân mà đi làm chứ.”
Bố mẹ không khuyên nhủ được, đành cắt việc đưa tiền, để cậu ta đi cảm nhận những ngày tháng không có tiền nó sẽ gian khổ như thế nào. Tiểu Bàng rất bực tức với quyết định này của bố mẹ. Cậu hằm hằm đi về phía bố mẹ và nói: “Vâng, được rồi! Bố mẹ đã ép con như vậy, con sẽ đi làm hòa thượng, xem tiền của bố mẹ ai sẽ tiêu cho.” Vừa nói cậu vừa chạy về ngôi chùa lớn bên cạnh nhà.
Lão hòa thượng cũng quen mặt cậu ta, vì cậu ta cũng rất hay lui qua đây. Lúc cậu vào, lão hòa thượng đang ngồi trong vườn uống trà, nhìn thấy cậu vào, lão nhanh chóng mời cậu ngồi xuống.
Cậu ngồi đối diện với lão hòa thượng, mặt nhăn mày nhó hỏi: “Người nói xem con người muốn có được cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc hay một cuộc sống buồn chán đây ạ?”
Lão hòa thượng đáp: “Tất nhiên là cuộc sống vui vẻ rồi.”
“Con cũng nghĩ là phải hưởng thụ niềm vui cuộc sống kịp thời, chứ không phải cố gắng kiếm tiền, vì thế mà con không muốn đi làm việc, chỉ muốn nhân lúc tuổi còn trẻ mà hưởng thụ cuộc sống này thôi.”
Lão hòa thượng cười, xoay mình rót cho cậu ta một chén trà, Tiểu Bàng cầm lên uống một ngụm rồi thè lưỡi kêu: “Trời ơi! Trà gì mà đắng vậy! Khó uống quá!”
Lão hòa thượng lại cười, rót cho cậu ta một chén khác và nói: “Cậu hãy thử uống chén này đi.”
Tiểu Bàng uống một ngụm nhỏ rồi tiếp tục uống thêm một ngụm lớn nữa nói: “Đây không phải là trà, đây là nước đường trắng?”
Lão hòa thượng lắc đầu nói: “Không! Đây không phải nước đường trắng, đây là nước trắng.”
Tiểu Bàng ngạc nhiên hỏi: “Tại sao uống vào miệng lại ngọt ngọt như vậy được?”
Lão hòa thượng cười lớn nói: “Đó là bởi vì cậu uống vị đắng của trà trước, sau đó lại uống thêm nước trắng, nên mới cảm nhận được vị ngọt khác thường đó. Nếu mà cho cậu uống nước trắng trước, thì cậu càng uống càng cảm thấy không có mùi vị gì hết.
Tiểu Bàng lặng người và đột nhiên tỉnh ngộ ra.
Tác giả bài viết: Nguyen van Thanh
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn