LẠY CHÚA, XIN CHO CON NHÌN THẤY

Thứ bảy - 26/10/2024 08:44
tải xuống (3)
tải xuống (3)

Anh chị em thân mến,

Trình thuật nói về cuộc gặp gỡ giữa Đức Giê-su và anh mù Ba-ti-mê làm tôi nhớ đến câu chuyện của anh Nguyễn Quốc Phong, người mà tôi đã gặp và đem lòng kính phục. Truyện kể như sau.

Anh vốn là một thanh niên đang theo đuổi ơn gọi để trở thành tu sĩ Dòng Salesian và đã bị mù qua một tai nạn giao thông. Và dĩ nhiên, với hoàn cảnh như thế anh không thể tiếp tục ơn gọi để trở thành linh mục. Anh đã xin về nhà. Thoạt đầu, anh không chấp nhận và sống trong nỗi phẫn uất qua biến cố kinh hoàng đã xẩy ra làm biến đổi toàn bộ dự định và nỗi ước mơ của anh.

Trước đây còn đôi mắt để được nhìn thấy mọi sự, nay anh tự học để mò mẫm bằng cây gậy dò đường, thường xuyên bị vấp ngã. Nói chung, anh không còn biết diễn tả thế nào để nói lên tâm trạng và nỗi chán đời của một kẻ bị mù. Thậm chí, đôi khi anh đã có ý nghĩ tự tử. Nhưng sau này anh mới một điều là Chúa không muốn anh chết thì anh phải sống, sống cho có ý nghĩa, sống để hoàn thành lý tưởng mà anh đã theo đuổi, đó là giáo dục giới trẻ.

Anh bắt đầu lại, bước ra khỏi những suy nghĩ tối tăm. Tuy anh không còn đôi mắt để nhìn đời, nhìn người, thì giờ đây anh nhìn cuộc sống bằng con tim, bằng trí tưởng tượng. Anh không còn mắt để nhìn thấy người thì nhìn họ bằng đôi tai. Anh tập lắng nghe để thấu hiểu và thông cảm những nỗi khó khăn của họ. Thời gian cứ thế trôi qua, nhất là với ơn nghĩa của Chúa, Đấng không hề bỏ rơi anh. Người vẫn hiện diện và làm ánh sáng soi đường cho anh bước tới.

Từ đó, “Mái ấm Thiên Ân” hay còn gọi là trung tâm hướng nghiệp dành cho các trẻ em bị khiếm thị được thành hình. Tại nơi đó, anh không chỉ nuôi các em bị mù, mà còn tạo cho các em tay nghề hợp với năng khiếu của các em. Đến khi lớn khôn, chính các em này là những người thầy dậy các em khác. Có nhiều em đến tuổi trưởng thành, đã lập gia đình, vẫn thường xuyên trở về mái nhà Thiên Ân để cùng đồng hành với anh trong công việc nuôi nấng và tạo ra các công ăn việc làm khác cho các trẻ em bị mù lòa. Anh thật xứng đáng là người thầy, người cha kính yêu của gia đình ‘Mái Ấm Thiên Ân’.

Qua truyện kể về mẫu gương sáng lạng của Thầy Phong, tôi khám phá rằng những người mà thân thể của họ tuy bị khiếm khuyết, nhưng nghị lực, ý chí và tấm lòng của họ dành cho các công tác giáo dục, việc bác ái đem lại ích lợi và hạnh phúc cho tha nhân, có thể vuợt xa chúng ta là những kẻ tưởng rằng mình sáng mắt, ai ngờ lại bị khiếm thị. Dành cho họ tấm lòng thán phục và ngưỡng mộ là việc cần; nhưng còn hơn thế nữa, chúng ta nên khám phá nơi họ sự can thiệp của Thiên Chúa, Đấng hiện diện và thường xuyên hoạt động nơi họ.

Anh chị em thân mến.

Trước khi gặp Đức Giê-su, anh Ba-ti-mê không chỉ bị mù mà còn là người ăn xin nữa. Cuộc sống của anh hoàn toàn lệ thuộc vào lòng tốt, sự bố thí của khách qua đường. Việc Đức Giê-su chữa lành cho anh không làm cho chúng ta ngạc nhiên. Bởi vì, cho đến hôm nay không ai trong chúng ta có thể phủ nhận uy quyền của Thiên Chúa hoạt động nơi Người. Tuy nhiên, ý định của Thánh Mác-cô khi sắp xếp trình thuật này khiến chúng ta ngạc nhiên và cần tìm hiểu.

Trong bài Tin Mừng tuần trước, Đức Giê-su đã hỏi Gia-cô-bê và Gio-an: “Các anh muốn Thầy thực hiện cho các anh điều gì?”

Hôm nay, Người lại hỏi anh Ba-ti-mê: “Anh muốn tôi làm gì cho anh?” Hai câu hỏi cùng một ý nhưng cách trả lời lại khác nhau. Lẽ ra, câu trả lời của anh Ba-ti-mê “Thưa Thầy, xin cho tôi nhìn thấy được.” phải là câu trả lời của các môn đệ. Trái lại, các ông đã không xin Chúa ơn soi sáng để nhận biết về con người của Thầy mà lại xin chỗ ngồi tốt, địa vị cao.

Vẫn chưa hết. Sau đây là câu chuyện của Si-môn Phê-rô, vị Tông Đồ cột trụ của Hội Thánh. Phê-rô đã theo Thầy, vượt qua bao cạm bẫy, nhận được bao lời huấn giáo để có thể tuyên xưng Thầy là Đức Ki-tô; thế mà sau khi nghe thầy loan báo về cuộc khổ nạn, ông lại đứng ra ngăn cản Thầy thực hiện ý định của Thiên Chúa, không chấp nhận cho Thầy mình đi vào vinh quang qua cuộc khổ nạn. Vì thế, ông đã bị Chúa khiển trách là ‘Xatan, lui lại đàng sau Thầy.’

Trong khi đó, một con người bị khuyết tật, cuộc sống lệ thuộc vào lòng thương xót của người khác như anh Ba-ti-mê hôm nay, lại đạt được đích điểm khi đã tuyên xưng không chỉ bằng miệng mà còn bằng cuộc sống, là sẵn sàng theo Thầy đi vào Giê-ru-sa-lem, không phải để đón nhận hào quang, mà là để chịu thương khó.

Hai hình ảnh hoàn toàn trái ngược nhau. Phê-rô, Gia-cô-bê và Gio-an là những người tưởng mình sáng mắt lại trở thành mù tối, còn anh Ba-ti-mê lại trở thành người sáng mắt qua việc gặp gỡ Đức Giê-su. Chính anh đã trở thành gương mẫu cho những ai muốn trở thành môn đệ. Tin và theo Chúa.

Đức tin của anh đã được nung nấu từ lần gặp Đức Giê-su, người mà anh chỉ nghe người ta nói chứ chưa bao giờ được nhìn thấy vì anh bị mù. Chính vì không nhìn thấy bằng mắt phàm cho nên anh phải nhìn Chúa bằng một cặp mắt của niềm tin. Anh tin nơi Đấng mà anh kêu xin, đang đứng trước mặt anh. Anh không xin những đồng tiền bố thí từ Đức Giê-su. Anh nhận ra nơi Người có một quyền năng có thể giúp anh. Anh xin Người dủ lòng thương đến thân phận của anh. Trong khi đó những người sáng mắt theo Chúa như các môn đệ lại không nhận ra điều mà họ cần. Trái lại họ lại hành động như một thứ rào cản, ngăn chận người khác đến với Chúa.

Như vậy có một nghịch lý ở đây là người mù đã thấy được nhiều hơn là người sáng mắt. Và những gì đã xẩy đến cho anh Ba-ti-mê hôm nay cũng là lời mời gọi mà các môn đệ cần phải tìm cho ra câu trả lời trên đường theo Chúa của các ông. Hành trình và nỗ lực để được gặp Chúa của anh Ba-ti-mê cũng là bài học dành cho những ai muốn trở thành môn đệ của Thầy. Sau đây là các bước nhẩy trong hành trình niềm tin của anh.

Trước tiên, chúng ta hãy hình dung ra cảnh anh mù Ba-ti-mê đang ngồi ăn xin. Nơi anh ngồi là vệ đuờng. Không ai chọn các nơi hẻo lánh. Họ phải chọn chỗ đông người qua lại như giữa phố xá, rất nhộn nhịp và là nơi tập trung các khách từ bốn phương tuôn về. Ngày hôm đó, anh Ba-ti-mê nghe thấy nhiều tiếng ồn ào, anh nhận ra có đám đông đi qua chỗ anh đang ngồi. Anh nghe người ta nói rằng trong đám đông, có một người tên là Giê-su, đến từ Na-za-rét, Người đã thực hiện nhiều việc lạ lùng và kỳ diệu. Chỉ cần biết ngần ấy, anh liền la thật to để xin Đức Giêsu giúp đỡ.

Trước hoàn cảnh của anh lẽ ra các môn đệ và đám đông nên nhường đường mở lối dẫn anh vào gặp Chúa. Họ đã không làm như thế, trái lại còn ngăn cản, thậm chí có một số người muốn đuổi anh đi. Tuy nhiên, sự ngăn cản của đám đông không làm cho anh nản lòng. Anh quyết tâm hơn, gào thét to hơn, cho đến khi Đức Giê-su để ý đến anh. Cuối cùng, Người nhận ra anh. Người dừng lại và yêu cầu người ta đưa anh đến.

Nghe đuợc những lời cho phép của Đức Giê-su, anh không cần đợi người ta giúp. Tuy bị mù, nhưng đôi tai của anh rất thính; anh đã nhận ra hướng của Đức Giê-su đang đứng. Lập tức, anh quăng chiếc áo choàng, đang khoác trên người của anh lại đàng sau, rồi đứng phắt dậy để tiến về phía Chúa. Hành động này cho chúng ta nhận ra một điều là anh sẵn sàng buông bỏ tất cả, buông cả chiếc áo hộ thân đã bao bọc anh bấy lâu nay để gặp Chúa.

Nhu cầu đuợc xót thương và niềm tin là động lực và sức mạnh giúp anh vuợt qua mọi trở ngại để gặp Chúa. Đến lúc này, câu hỏi của Đức Giê-su “Anh muốn tôi làm gì cho anh?” và câu trả lời: “Thưa Thầy, xin cho tôi nhìn thấy được.” của anh Ba-ti-mê xem ra hơi dư thừa. Bởi Chúa biết anh đang cần gì rồi. Quả thật cả câu hỏi lẫn câu trả lời không dư thừa chút nào. Bởi vì, với câu trả lời, anh đã trở thành gương mẫu cho những ai muốn trở thành môn đệ của Người.

Sau cùng, câu hỏi của Đức Giê-su dành cho anh mù năm xưa cũng là câu hỏi của Chúa dành cho chúng ta hôm nay: Chúng ta muốn Đức Giê-su làm gì? Và lời đáp trả xin cho chúng con được thấy cũng cần đuợc lập đi lập lại trong cuộc sống của những người môn đệ của Chúa. Chúng ta không xin Chúa ban cho chúng ta nhìn thấy về mặt thể lý cho bằng nhìn ra việc Chúa làm gì trong và cho chúng ta, để mãi mãi chúng ta nhìn ra sứ mạng mà Chúa muốn chúng ta thực hiện.

Xin cho chúng con được nhìn thấy các kỳ công, những việc lạ lùng của Chúa thực hiện trong thân phận mỏng dòn, trong lúc chúng con yếu đuối và cuộc sống bị bao phủ bởi bóng tối và sự dữ. Chúng con tin rằng Chúa là ánh sáng và chỉ có ai để Chúa hướng dẫn thì mắt người đó mới nhìn ra sứ mạng mà Chúa đã trao, và hoàn thành sứ mạng theo như ý định của Chúa mà thôi. Amen! 

 

Nguồn tin: Lm. Yuse Mai Văn Thịnh, DCCT

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

Thống kê

  • Đang truy cập32
  • Hôm nay10,595
  • Tháng hiện tại105,174
  • Tổng lượt truy cập35,371,455
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây