Con người sống thường “hơn thua nhau khẩu khí”, đôi khi chỉ vì một câu nói mà ôm hận cả đời. Nhân sinh vốn vô thường, nếu trong lòng cứ ôm giữ mãi những thứ ràng buộc nhỏ nhoi ấy, hỏi khi nào mới có thể an nhiên, tự tại…
…
Người xưa thường nói đời người 100 năm qua đi trong nháy mắt, trong cuộc sống hiện tại, nhân sinh đến được 80 năm cũng đã là đại thọ rồi, nhưng dẫu có bao nhiêu năm đi nữa, quan trọng nhất vẫn là đừng để ngần ấy năm cuộc đời trôi qua trong hối tiếc.
Nhân gian vô thường, thế sự khó lường, vật đổi sao dời, con người cũng chỉ đang mò mẫm trong cõi nhân sinh. Đời người ngắn chẳng tày gang, vậy thì, có những chuyện nào không thể đợi, không thể sợ, không thể lựa chọn trong kiếp người?
Chữ Nho trong các thư tịch cổ của cha ông ta là loại chữ có nội hàm tinh tế, thâm sâu. Hiểu chữ Nho, chúng ta không chỉ đọc hiểu ghi chép của người xưa mà còn hiểu được đạo lý nhân sinh trong mỗi từng câu chữ.
Đời người ngắn ngủi, nào ai biết được ngày mai. Mọi chuyện trong cõi nhân sinh thoảng qua như gió thổi, mây bay, như đá mòn nước chảy.
Làm sao giữ được yên bình của tâm hồn để vươn tới sự tự do vĩnh hằng của sinh mệnh?