Nếu như bạn không thể thay đổi được sự thật, vậy thì hãy học cách chấp nhận nó. Khi ai đó thất tín với bạn, bạn buông lời chỉ trích thì liệu có thể thay đổi được gì hay không? Đương nhiên không thể! Vậy thì hãy tiếp nhận nó, coi đó như một bài học.
Khi có người lừa gạt bạn, bạn vạch trần họ thì liệu có thể thay đổi được sự thật rằng họ đã lừa bạn hay không? Không thể! Vậy thì hãy chấp nhận nó, chấp nhận thực tế rằng, vì bạn có giá trị, nên người khác mới bỏ công lừa gạt.
Khi ai đó nói xấu bạn, bạn tranh luận với họ liệu có thể rửa sạch ác ý của họ dành cho bạn hay không? Không thể! Vậy hãy chấp nhận nó. Cuộc sống không thể vừa mắt tất cả mọi người cho được, người nói lời ác, thì tai họ sẽ nghe thấy đầu tiên.
Khi người thân yêu của bạn đã rời xa mãi mãi, bạn than trời trách đất liệu có thể mang họ quay trở lại hay không? Tất nhiên là không thể! Vậy hãy chấp nhận hiện thực tàn khốc đó, cuộc sống là như vậy, có đoàn tụ thì có ly tán, có hợp ắt có tan.
Ở đời, không có sự tình nào là thực sự khó khăn, chỉ có cái tâm này đang gây cản trở. Thống khổ, trắc trở, lừa gạt, hãm hại, yêu và hận… chẳng qua chỉ là một quá trình. Nắm bắt được hiện tại hay nắm bắt tương lai rốt cuộc cũng là một quá trình như thế.
Điều bạn mong chờ có phải là ngày mai tươi sáng không? Nhưng ngày mai thực sự sẽ tốt đẹp hơn sao? Ngày mai bạn sẽ thực hiện được ước mơ của mình sao? Chỉ có yên lặng, kiên nhẫn chờ đợi, ngày mai nhất định sẽ càng thêm tươi đẹp.
Tỉnh táo lại suy nghĩ một chút, thực ra mỗi một lần đau khổ, chính là một lần trưởng thành. Sống một ngày, chính là có phúc một ngày, cần phải trân quý.
Đôi khi ta khóc vì không có giày để đi, nhưng nghĩ lại, còn có rất nhiều người không có đôi chân để đứng. Vậy nên, thà rằng chính mình tha thứ cho người khác, cũng đừng chờ người khác đến tha thứ cho mình.
Người khác có thể hãm hại chúng ta, đánh chúng ta, phỉ báng ta. Thế nhưng chúng ta không thể vì vậy mà căm hận họ. Tại sao?
Chúng ta nhất định phải bảo trì được sự thiện lương và nội tâm thanh tịnh, bởi vì lương thiện là bản tính nguyên sơ của mỗi con người, “nhân chi sơ, tính bổn thiện”. Làm người thì không thể chọn con đường trở thành kẻ ác, người ác tất sẽ có báo ứng.
Trong chuyện tình cảm, bạn nhất định phải nhớ lấy, cần nhẫn nại và bao dung đối với khuyết điểm của đối phương. Trên thế giới không có cuộc hôn nhân nào hạnh phúc trọn vẹn, hạnh phúc chỉ đến từ sự tha thứ và tôn trọng lẫn nhau.
Cuộc sống thoải mái, không phải là ta có được càng nhiều, mà là ta ít so đo tính toán; không phải tiền tài có rất nhiều, mà là nhu cầu càng ít. Sống trong tiếng vỗ tay của người khác, là chịu không ít những thử thách của người đời.
Kỳ thực, không phải vì bạn khiến tôi phiền não, mà là tôi đã đem lời nói và hành động của bạn gây phiền não chính mình.
Cảm tạ trời xanh vì những thứ ta có, cũng cảm tạ trời xanh vì những thứ ta không có. Mọi thứ trên đời, đến là ngẫu nhiên, đi là tất nhiên, cho nên bạn phải “tùy duyên bất biến, bất biến tùy duyên”. Người khác vĩnh viễn đúng, ta vĩnh viễn sai, vậy thì làm sao có thể còn phiền não.
Nhất mực chờ mong người khác hiểu mình, chi bằng tự mình hiểu lấy mình. Đối với thực tế bất biến, ngoài việc chấp nhận số phận ra, thì không có phương pháp xử lý nào tốt hơn thế.
Con người sở dĩ thống khổ chính là ở chỗ theo đuổi những thứ phù phiếm, xa vời. Buông được nhiều bao nhiêu, chính là sẽ bớt đi thống khổ bấy nhiêu. Đừng nói rằng người khác khiến bạn đau khổ, hãy nói rằng bản thân mình tu dưỡng chưa tới nơi. Vận mệnh đã được đặt vào tay bạn rồi, thành hay bại phụ thuộc vào chính bạn mà thôi.
Tuệ Tâm biên dịch
Một buổi tối, cha tôi vừa hút thuốc vừa nhâm nhi ly rượu cùng tôi nói chuyện phiếm, còn mẹ tôi đang canh nồi áp suất bốc hơi nghi ngút. Cha tôi nhìn về phía chiếc nồi, tự nhiên dập tắt điếu thuốc chạy tới đeo đôi găng tay, rồi bê nồi áp suất đổ đậu phộng ở trong đó ra ngoài, đặt cái nồi sang một bên, mẹ tôi liền cầm lấy mang đi cọ rửa.
Cha tôi ngồi trở lại vị trí ban đầu, châm điếu thuốc vừa hút dở, tiếp tục cùng tôi ngồi trò chuyện. Cha mẹ tôi không nói với nhau câu nào, mỗi người mỗi việc.
Đột nhiên, tôi cảm giác thấy trong nhà phảng phất một bầu không khí vô cùng thoải mái, khiến cho toàn thân dễ chịu không nói nên lời.
Tôi cười nói: “Trước đây hai người đã ăn ý như vậy rồi sao?”
Cha tôi cười cười: “Lớn tuổi rồi mới biết được, giữa 2 vợ chồng điều cần thiết là sống không cảm thấy mệt mỏi. Hai người muốn sống cùng nhau lâu dài, yêu hay không yêu chỉ là thứ yếu, không mệt mỏi mới là trọng yếu”.
Tôi suy tư một chút, dí dỏm nói: “Cha à, cha đã ngộ đạo rồi sao?”.
Cha tôi uống một hớp rượu: “Đáng tiếc là hiểu ra được quá muộn, ta với mẹ con đã cãi vã hơn nửa đời người, ngẫm lại trước kia thực sự không nên như thế”.
Tình yêu ngọt ngào là sự thấu hiểu
Vào một buổi tối, trên chuyến tàu điện cuối cùng, tôi có gặp một đôi vợ chồng trẻ. Hai người trông cũng bình thường, đang nắm tay nhau bước lên xe. Họ đi về phía chiếc ghế trống, nhưng chỉ đủ chỗ cho một người ngồi.
Hai người không nói không rằng, bắt đầu chơi trò “kéo búa bao” để phân định thắng thua. Cuối cùng cô gái thua cuộc, chàng trai tươi cười đắc ý, nhưng lại nhường chỗ cho cô gái ngồi. Cô gái vui vẻ, mỉm cười nhìn chàng trai.
Toàn bộ quá trình diễn ra trong im lặng, nhưng lại ấm áp trong lòng. Tôi nhìn đi nhìn lại, trong đầu tưởng tượng ra khung cảnh của một bộ phim rất lãng mạn, dịu dàng và ấm áp.
Trên đời này, có một số người chọn cách nói yêu thương thầm lặng, khiến cho người ta cảm thấy tình yêu thật sự ngọt ngào. Nhưng cũng có rất nhiều đôi yêu nhau, lại khiến người ta cảm thấy chán ngán.
Nhiều người yêu nhau, luôn đặt tình yêu ở ngoài miệng, bất kể thời gian địa điểm, luôn hy vọng đối phương dùng ngôn ngữ, dùng hành động, dùng lễ vật để chứng minh tình yêu, rồi coi đó là tình yêu sâu đậm.
Tình yêu như vậy, sẽ khiến cho đối phương cảm thấy mệt mỏi. Dù rằng khi ở cùng một chỗ thì cười cười nói nói, thế nhưng vừa xa nhau một giây liền cảm thấy như trút được gánh nặng.
Trên đời có quá nhiều sự chia ly, không phải vì không yêu, mà là vì mệt mỏi
Đôi khi tôi cảm thấy, con người sống mệt mỏi, không phải trên thân thể mệt mỏi, mà là tinh thần mệt mỏi.
Có một lần, tôi và người bạn trở về nước trên cùng một chuyến bay. Bạn gái của anh ta là người đa sầu đa cảm. Ở phi trường hai người bịn rịn không rời, lưu luyến không muốn xa nhau. Tôi ở bên cạnh nhìn cũng hơi thấy khó chịu, nhưng cũng cảm thấy tình cảm của hai người thật sâu đậm.
Ai ngờ, vừa ngồi lên máy bay, người bạn học bỗng thở phào nhẹ nhõm, còn buột miệng than rằng: “Sao lại cảm giác mệt mỏi thế chứ!”. Tôi không biết anh ta thật sự mệt mỏi, hay là dùng quá nhiều sức lực vào chuyện tình yêu, khi mọi thứ vượt quá giới hạn thì sẽ gây mệt mỏi.
Tôi từng gặp một số người, đã cùng bọn họ hàn huyên và làm rất nhiều chuyện mà theo người khác là chuyện rất thú vị. Thế nhưng không hiểu sao, tôi luôn có cảm giác không đúng, giống như một con muỗi trong im lặng mà hút đi nguyên khí của mình…
Hai người ở bên nhau, quan trọng nhất là cảm thấy không mệt mỏi. Chính điều đó có thể xóa tan đi những thứ bất hảo trong tư tưởng, xóa đi sự lạnh nhạt trong tâm, không còn nỗi lo sợ bất an, cũng không còn cảm thấy nhìn không vừa mắt. Những thứ khiến tinh thần mệt mỏi đã không còn, vậy thì quãng đời còn lại có thể thảnh thơi mà vui sống.
Tác giả bài viết: Tuệ Tâm biên dịch
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn