Việt Hùng/Người Việt
Đây là những TPB đã được khám chữa bệnh vào ngày 13 tháng 3 vừa qua, cũng lần thứ 6 trong một loạt các hoạt động tri ân các TPB VNCH do DCCT tổ chức.
Hoạt động chính trong ngày hôm nay là gặp gỡ, trao tặng 34 xe lắc, 28 chiếc xe lăn, 20 cặp nạng gỗ và 70 cặp mắt kính.
Ngoài ra các tình nguyện viên còn tư vấn cho từng trường hợp TPB nhằm biết được nhu cầu của họ để lắp chân giả, tay giả hay phẫu thuật.
Phát biểu tại buổi lễ tri ân, Linh Mục Phạm Trung Thành đã nói, “Hôm nay chúng tôi rất vui mừng được đón quí vị TPB VNCH. Chúng tôi biết phần quà mọn trong ngày hôm nay chắc chắn không thể bù đắp lại một phần cơ thể, hay nỗi đau mất mát mà chiến tranh đã gây ra...”
Linh mục cho biết thêm, “Điều mà tôi vui nhất là được nhìn thấy các TPB trò chuyện vui vẻ, nhất là các vị đã nhận ra mình là đồng đội năm xưa, tay bắt mặt mừng, đó mới là mong muốn lớn nhất của chúng tôi khi thực hiện chương trình tri ân nay. Tuy các TPB đã bị thương tật, nhưng tấm lòng của họ hoàn toàn không thương tật.”
Đặc biệt trong ngày hôm nay, là tình cờ có 2 Việt kiều Mỹ ở California là chị Phượng và anh Đạt đã đến thăm, và trao tặng mỗi TPB một phong bì 500 ngàn đồng (khoảng $25).
Chị Phượng cho biết, “Tôi biết được chương trình tri ân này qua báo đài bên Mỹ. Bên California người ta rất vui và rất trân trọng những hoạt động này của DCCT, bởi vậy khi về Việt Nam, điều tôi mong muốn nhất là được đến đây để tận mắt chứng kiến hoạt động đầy ý nghĩa này. Và hôm nay tôi đã thỏa lòng.”
Chị Phượng nói thêm, “Gia đình tôi ngày xưa ở Sài Gòn. Ba tôi là một quân nhân của VNCH, bởi vậy tôi rất quí mến các anh TPB VNCH, phải nói là họ đã hi sinh một phần thân thể của mình để bảo vệ miền Nam Việt Nam. Thế nhưng chiến tranh đi qua, họ lại là người chịu nhiều đau khổ. Từ thể xác cho đến tinh thần, vì chế độ này không hoan nghênh họ.”
Tri ân lẫn nhau
Cầm món quà trên tay, TPB Đỗ Văn Đức, Sinh 1955, số quân 75119492, liên đoàn 5, tiểu đoàn 38, đại đội 1, biệt động quân, tâm sự, “Chú bị mất một chân khi tiểu đội chú bị trúng mìn của địch ở Xuân Lộc-Đồng Nai vào năm 1975. Hôm nay chú rất vui mừng và xúc động, bởi đã 40 năm rồi, chú không nghĩ được là mình sẽ được tri ân như ngày hôm nay?”
Chú cho biết thêm, “Nhà chú ở Đồng Nai, chú chạy xe máy từ 4 giờ sáng, để lên đây là 8 giờ cho kịp dự chương trình này. Chú mong muốn quí vị ân nhân có thể giúp đỡ cho các đồng đội của chú. Có nhiều người còn khổ hơn cả chú, cháu à. Nhất là những đồng đội đã mất, nhưng không tìm thấy xác, chú mong muốn có một chương trình để tìm được hài cốt của họ...”
Còn TPB Phạm Văn Chính, số quân 74160489, là chuẩn úy, chức vụ trung đội trưởng của tiểu đoàn 212, sư đoàn 7 bộ binh, bồi hồi cho biết, “Chú bị mất cả 2 chân ở chiến trường Cai Lậy-Tiền Giang vào cuối năm 1974. Cả tiểu đoàn của chú bị địch phục kích, dường như chết hết, chú may mắn thoát chết, nhưng phải cưa bỏ 2 chân để giữ lấy tính mạng.”
Trong vai trò là một tình nguyện viên giúp đỡ bồng bế các chú TPB bị mất chân lên xe lăn, anh Trần Phong cho biết, “Hôm nay anh rất vui khi được tận tay giúp đỡ các chú TPB VNCH. Được tiếp xúc với các chú, anh mới thấy được sự khốc liệt của chiến tranh. Anh luôn mong các chú được bình yên trong tâm hồn, và mong muốn có nhiều chương trình tri ân như vậy, để mình có nhiều dịp phục vụ các chú hơn.”
Một chút quà mọn, một chiếc xe lăn hay xe lắc, chẳng thể nào bù đắp lại nỗi đau của các TPB VNCH đã gánh chịu suốt 40 năm qua. Thế nhưng, nhìn những khuôn mặt vui tươi của cá TPB trong ngày được tặng quà, người ta có thể hiểu được khát khao cháy bỏng của các TPB trong thời gian qua.
Kết thúc buổi tri ân, các TPB ra về với một mòn quá trên tay. Nhìn khung cảnh mọi người chào nhau í ới, hẹn có dịp gặp lại để ôn lại chuyện xưa mà không khỏi nghẹn lòng. Và, tình huynh đệ chi binh hiện lên trên từng nét mặt của họ.
Tác giả bài viết: bartvu39
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn