Điều khác biệt

Thứ hai - 24/07/2023 05:12
tải xuống (1)
tải xuống (1)
Anh đã đi rất lâu trên con đường cao tốc với tốc độ hơn 100km/h. Đột nhiên chuyện đó xảy ra. Có thứ gì đó bên lề đường làm anh phải chú ý. Khi anh quay đầu về hướng ấy, hướng mà anh đã từng đi qua, anh chỉ có một giây để phản ứng. Chỉ chút xíu thôi, nhưng mọi việc cũng trở nên quá trễ. Chiếc xe tải chạy ngay trước xe anh đột nhiên không báo hiệu mà ngừng lại. Ngay lập tức, với một nỗ lực tự cứu lấy mình, anh thắng gấp xe môtô. Bánh xe còn lết trên mặt đường trong giây lát. Khoảnh khắc ấy với anh như vô tận. Bằng một chuyển động chậm như trong một giấc mơ, anh lao vào gầm xe tải. Nắp bình xăng chiếc xe môtô của anh bật ra và tình huống xấu nhất đã xảy ra: xăng đổ ra đầy đường và bắt lửa. Khoảnh khắc ý thức của anh lại là một trải nghiệm khác. Anh tỉnh dậy trên giường của bệnh viện, cơ thể đau đớn như có ai đó gí thanh sắt đỏ và da. Anh không thể cử động và mỗi hơi thở mang đến cho anh nỗi sợ hãi. Ba phần tư cơ thể anh bị bỏng độ 3. Thế nhưng anh không chịu buông xuôi. Anh nỗ lực quay trở lại với cuộc sống và tạo lập một sự nghiệp kinh doanh, rồi lại chịu thêm một cú sốc ghê gớm nữa: một vụ tai nạn máy bay khiến anh bị bại liệt từ thắt lưng trở xuống. Suốt đời anh sẽ phải chịu cảnh tật nguyền. Trong cuộc đời của mỗi con người, sẽ có lúc ai cũng phải chịu một thử thách đòi hỏi nỗ lực đến tận cùng, khi mọi nguồn lực trong người được thử nghiệm. Đó là khi cuộc sống đối với ta dường như không công bằng. Đó là khi niềm tin, những giá trị, sự kiên nhẫn, sự nhiệt thành, khả năng chịu dựng của ta đều bị đẩy tới tận cùng và đôi khi vượt xa khả năng bình thường. Có  những người coi cuộc thử nghiệm ấy là cơ hội để trưởng thành hơn. Người khác lại cho phép những thử nghiệm cuộc đời ấy huỷ hoại họ. Hãy để tôi chia sẻ chuyện đời của một người nữa với bạn và chúng ta cùng ghi nhớ sự khác biệt giữa hai người này. Cuộc đời của người đàn ông này dường như xán lạn hơn rất nhiều. Anh ta là một người cực kỳ giàu có và hoạt động trong lĩnh vực giải trí đầy tài năng. Anh ấy có người fan hâm mộ. Khi 22 tuổi, anh đã là thành viên của trẻ nhất của làng hài kịch nổi tiếng ở Chicago. Gần như ngay lập tức, anh trở thành ngôi sao trên sàn diễn được nhiều người biết đến. Chẳng bao lâu sau, một sự kiến lớn trong ngành sân khấu đã xảy ra ở New York. Anh trở thành một trong những người thành đạt nhất của công nghệ truyền hình những năm 70. Sau đó anh trở thành một trong những ngôi sao điện ảnh sáng giá nhất của nước Mỹ. Anh còn tham gia lĩnh vực âm nhạc và cũng thành công không kém lĩnh vực điện ảnh. Anh có rất nhiều bạn bè ngưỡng mộ mình. Anh có một cuộc hôn nhân tốt đẹp, những căn nhà tuyệt vừa ở New York City vừa ở khu vườn nho Martha. Anh dường như có tất cả mọi thứ mà một người bình thường mưu cầu có được. Trong hai người kể trên, bạn thích là người nào? Thật khó hình dung ai đó lại chọn cuộc đời của người đầu tiên, không chọn cuộc sống của con người nổi tiếng thứ hai. Nhưng hãy để tôi kể thêm về hai người này. Người thứ nhất là một người mạnh mẽ, giàu nghị lực và thành công nhất mà tôi từng biết. Anh tên là W. Mitchell, hiện anh vẫn còn sống rất khoẻ mạnh tại Colorado. Từ khi gặp tai nạn môtô khủng khiếp, anh hiểu về giá trị sự thành đạt và niềm vui hơn bất cứ ai hiểu về hai điều ấy trong suốt cuộc đời mình. Anh phát triển những mối quan hệ cực kỳ tốt với những người có ảnh hưởng lớn tại Mỹ. Anh trở thành một triệu phú trong lĩnh vực kinh doanh  .Thậm chí anh từng chạy đua vào hạ viện dù khuôn mặt anh đã bị biến dạng đến khủng khiếp. Khẩu hiệu cho tiến trình tranh cử của anh là "Hãy bầu tôi vào hạ viện. Tôi sẽ không nằm trong số những kẻ "mày râu nhẵn nhụi, áo quần bảnh bao". Anh có một mối quan hệ tuyệt vời với một người phụ nữ quyến rũ đặc biệt. Anh vui vẻ tham gia vào cuộc tranh cử ghế thống đốc bang Colorado năm 1996. Người thứ hai chắc bạn cũng biết. Anh là người mang đến cho bạn rất nhiều niềm vui vào những giây phút thư giãn. Tên anh là John Belushi. Anh là một trong những diễn viên nổi tiếng nhất trong thời đại chúng ta. Là một trong những người thành đạt nhất trong lĩnh vực giải trí trong thập niên 70. John Belushi có thể làm cuộc sống của vô số người thêm thú vị và giàu ý nghĩa. Những bản thân anh thì không. Anh chết khi mới 33 tuổi vì lạm dụng cocain và heroin. Một vài người biết anh rất rõ đã vô cùng ngạc nhiên. Người đàn ông đã từng có tất cả, giờ chỉ còn là một tay lạm dụng ma tuý không thể kiềm chế nổi. Trông anh già hơn tuổi rất nhiều. Bề ngoài, có vẻ như anh có mọi thứ. Nhưng trong sâu thẳm tâm hồn, từ rất nhiều năm nay, anh đã trắng tay. Thế nên, xin được hỏi độc giả đâu là sự khác biệt giữa những người có tất cả và những người chẳng có gì? Đâu là sự khác biệt giữa những người có thể làm mọi việc và những người chẳng thể làm được gì? Đâu là sự khác biệt giữa những người hành động và những người không hành động? Tại sao một vài người lại vượt qua được những trở ngại không thể tưởng tượng nổi và cực kỳ khủng khiếp để biến cuộc sống của họ thành bài ca khải hoàn. Trong lúc người khác, dù gặp thuận lợi rất nhiều lại biến cuộc sống của mình thành thảm hoạ? Đâu là sự khác biệt giữa W.Mitchell và John Belushi? Đâu là sự khác biệt đã tạo nên sự chênh lệch về chất lượng cuộc sống? Tôi đã bị ám ảnh bởi câu hỏi ấy trong suốt cuộc đời. Khi lớn lên, tôi thấy có nhiều người giàu có dưới nhiều hình thức: có việc làm tuyệt vời, có những mối quan hệ không chê vào đâu được và có thể hình khoẻ mạnh, cân đối. Tôi nghĩ: nhất định phải tìm hiểu điều gì đã khiến cuộc sống của họ khác biệt so với cuộc sống của tôi, của bạn tôi. Sự khác biệt ấy chính là cách ta giao tiếp với bản thân và những hành động của ta ra sao. Ta sẽ làm gì khi, dù đã cố hết sức, mọi chuyện vẫn không như ý ta muốn? Người thành đạt không phải gặp ít rắc rối hơn người thất bại. Người không gặp rắc rối là người đang nằm ngoài nghĩa địa. Đó không phải là điều để phân biệt giữa thất bại với thành công. Cách chúng ta chấp nhận rắc rối và việc ta làm khi rắc rối xảy đến với mình mới tạo ra sự khác biệt. Khi Mitchell nhận được thông tin nói rằng ba phần tư cơ thể anh bị bỏng độ 3, anh đã quyết định dịch thông điệp ấy như thế nào. Ý nghĩa của sự kiện ấy có thể là một cái cớ để chết quách cho rồi; hoặc để rên rỉ đau đớn; hoặc bất cứ thứ gì anh muốn giao tiếp với bản thân. Anh chọn cách nên tự nhủ với mình rằng sự kiện này xảy ra chắc phải có một mục đích nào đó. Đây là một cơ hội giúp anh một ngày nào đó có những thuận lợi to lớn hơn. Mục tiêu của anh là tạo ra sự khác biệt trên thế giới. Kết quả của quá trình giao tiếp với bản thân anh hình thành một hệ thống niềm tin và giá trị, và tiếp tục hướng cuộc đời mình theo hướng thuận lợi chứ không coi đó là một bi kịch, thậm chí ngay cả khi anh đã bị liệt nửa người. "Sự vật hiện tượng không thay đổi. Chỉ có có người thay đổi".

 

Nguồn tin:  _Henry David Thoreau_

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

Thống kê

  • Đang truy cập37
  • Hôm nay13,251
  • Tháng hiện tại289,201
  • Tổng lượt truy cập35,555,482
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây