-Việc xấu người làm sẽ ở lại với người; việc tốt người làm cũng sẽ trở lại với người!
Điều này vẫn diễn ra, ngày này qua tháng nọ. Cứ thế mỗi ngày, anh lưng gù vẫn tới lấy bánh để ăn cho đỡ đói bụng, thế mà miệng vẫn cứ lẩm bẩm cùng một câu, như sau:
-Việc xấu người làm sẽ ở lại với người, việc tốt người làm cũng sẽ trở lại với người!
Bà chủ làm bánh kia cảm thấy khá bực. Bà thầm nghĩ: "Đã không có một lời cám ơn thì thôi, nhưng tại sao anh lưng gù này ngày nào cũng đến ăn bánh rồi còn lải nhải mãi một giai điệu khó chịu ấy! Hẳn là hắn ta muốn ám chỉ điều gì đây!”
Một hôm, không cầm nổi sự tức giận của mình được nữa, bà dự tính lần này cho anh lưng gù “đi Tây” cho khuất mắt. Bà tự nhủ: “Ta sẽ làm cho nhà ngươi biến khỏi nơi đây và sẽ không còn được ăn bánh lại còn lẩm bẩm như thế nữa.” Và rồi bà làm gì? Bà cho thuốc độc vào ổ bánh dư bà vẫn để cho anh lưng gù như mọi ngày! Thoạt khi sắp sửa bỏ ổ bánh có thuốc độc lên thành cửa, tay bà bỗng run lên. Bà hốt hoảng tự hỏi: “Mình đang làm gì thế?”
Ngay tức khắc, bà quăng ổ bánh có tẩm thuốc độc vào lửa bèn vội vã làm một ổ bánh khác ngon lành như mọi khi rồi để lên thành. Như mọi lần, anh lưng gù lù lù đến, anh ta vẫn lấy bánh lại cứ lẩm bẩm mỗi câu quen thuộc:
-Việc xấu người làm sẽ ở lại với người; việc tốt người làm cũng sẽ trở lại với người.
Anh cầm ổ bánh ra đi một cách vui vẻ mà không biết rằng trong lòng người đàn bà làm bánh cho anh ăn đang có một trận chiến dữ dội ở trong lòng. Mỗi ngày, khi bà đặt ổ bánh lên thành cửa cho người nghèo, bà đều cầu nguyện cho con trai bà đang đi xa tìm việc làm. Nhiều tháng ngày qua, bà không nhận được tin tức gì của con hết. Bà quyết chí ra sức cầu nguyện nhiều hơn nữa để con bà trở về nhà bình an, lành lặn. Chiều hôm đó, có tiếng gõ cửa. Ra mở cửa, bà ngạc nhiên thấy con mình đang đứng trước cửa. Trông anh gầy xọp hẳn. Quần áo rách rưới đến thảm hại. Anh ta đói lả và mệt mỏi. Thoạt trông thấy mẹ, anh liền nói:
-Mẹ ơi, con về được đến nhà quả là một phép lạ. Khi con còn cách nhà mình cả dặm đường, con đã ngã gục vì đói lả, không đi nổi nữa cứ tưởng mình rồi cũng chết dọc đường thôi. Nhưng bỗng có anh con trai lưng gù đi ngang đang cầm cái gì đó có thể là thức ăn, con bèn xin anh cho con một chút gì ăn cho đỡ đói, thế là anh ta đã cho con nguyên ổ bánh mì còn nóng hổi, con ăn ngon lành, không kịp cám ơn anh ta nữa. Khi đưa bánh cho con, anh ta còn nói: “Đây là cái mà tôi vẫn có mỗi ngày, nhưng nay tôi cho anh vì anh cần nó hơn tôi!”
Khi người mẹ nghe được những lời lời như thế, mặt bà bỗng biến sắc. Bà phải dựa vào thành cửa để khỏi ngã quỵ. Bà nhớ lại ổ bánh mì có thuốc độc mà bà đã làm sáng sớm hôm nay. Nếu bà không ném nó vào lò lửa thì con trai bà đã ăn phải bánh ấy và đã chết tốt!
Lập tức bà nhớ lại câu nói của người gù: “Việc xấu người làm, sẽ ở lại với người; việc tốt người làm cũng sẽ trở lại với người.”