Hoa Tình Thươnghttps://hoatinhthuong.net/assets/images/logo.png
Thứ hai - 30/01/2023 08:43
Hắn bắt tay vội đối tác, mở cửa xe bước lên, nổ máy và phóng 1 mạch. 11h đêm không gian dường như cũng tĩnh lặng hơn. Trời thu cũng đã chớm lạnh rồi, hắn mở hé cửa xe với hi vọng mùi hoa sữa thoang thoảng sẽ len lỏi vào cabin xe. Mùi hoa sữa với hắn gắn nhiều kỷ niệm lắm. Hồi còn học phổ thông, mỗi khi thời tiết chớm lạnh, hắn lại đạp xe dọc những con phố có nhiều hoa sữa để thoả sức hít hà. Mối tình đầu của hắn cũng gắn liền với mùi hoa sữa, ấy vậy nên sau này, mỗi khi gió thu chớm lạnh, ngửi thấy mùi hoa sữa, vợ hắn lại nhớ đến cảnh có kẻ 10h đêm đạp xe lóc cóc, giỏ xe đầy hoa sữa ngại ngùng mang đến tặng. Vừa đi vừa nghĩ mông lung, chợt hắn như có cảm giác ai đang dõi theo mình, đảo mắt sang ven đường, hắn nhìn thấy có người gánh hàng rong vẫn đầy một mẹt hoa hồng, mắt vẫn đau đáu nhìn dòng người lướt qua. Hôm nay chẳng phải 8/3, cũng chẳng phải ngày rằm, vậy nên chắc hoa bị ế rồi. Giữa thời buổi kinh tế khó khăn thế này, ăn còn phải tiết kiệm huống gì là mua hoa về cắm. Hắn tấp xe vào lề đường, hạ hẳn kính xuống và hỏi: – “Hoa bán thế nào cô ơi, sao còn nhiều vậy?” Cô bán hoa chạc tuổi trên 50 trả lời với vẻ van lơn: – “Mua giùm đi chú ơi, ngồi từ sáng mà mới bán được có mấy bông à, thôi tôi để rẻ cho chú, chú mua ủng hộ tôi một ít đi”. Thật khổ, chẳng biết bán cả mẹt hoa đó lãi lời được bao nhiêu, mà ngồi từ sáng đến giờ, vừa đau đáu mời khách, vừa lo sợ trật tự phường dẹp đuổi. Hắn bước xuống xe, hỏi nhanh: – “Tất cả hoa còn lại cô bán nhiêu, cháu mua hết cho”. Mắt tròn mắt dẹt, dường như không tin vào tai mình, cô bán hoa hỏi lại: – “Chú mua hết cho tôi á?” – “Vâng, mua hết, cô bán nhiêu vậy?” – “Thôi tôi còn 50 bông, chú trả được nhiêu thì trả” Rút tờ 200 nghìn trong ví đưa cô bán hoa, hắn nói: – “Cháu chẳng biết giá hoa đâu, thôi cô cầm lấy từng này và gói hoa vào giấy báo cho cháu nhé”. Cô bán hoa gật đầu lia lịa, vội rút mấy tờ báo được chuẩn bị trước trong túi ni lông ra để bó hoa lại, cô gói cẩn thận như thể cho người đi xe máy vì sợ gió tạt rơi mất đi cánh hoa nào đó vậy. Nhận bó hoa xong, hắn mường tượng câu vợ hắn thường hỏi đùa: “Sao anh hay mua hoa tặng em muộn vậy? Chắc chờ hết ngày cho rẻ để mua chứ gì?” Những lúc như vậy, hắn chỉ mìm cười, bảo với vợ: “Thôi em đi cắm hoa vào bình đi kẻo hoa héo hết”. Vợ hắn chắc cũng vui khi thi thoảng lại được tặng hoa chẳng nhân dịp gì. Còn với hắn, mua hoa ế là việc mang lại rất nhiều niềm vui, không phải vì để mua được rẻ, mà khi hắn mua xong, người bán hoa sẽ được về sớm với mâm cơm mà chồng con đang ngóng đợi, hắn thích mang lại niềm vui nho nhỏ cho mỗi người dù không quen biết, niềm vui cho vợ hắn khi được tặng hoa và chính bản thân hắn cũng thấy vui khi người khác hạnh phúc. Ừ, mua hoa ế,… mỗi tối hắn đi về lại thong dong và mang về những bó hoa mang đậm niềm vui nho nhỏ vậy đó. Đời có bao lâu nhỉ? Sống vui thôi nào…