Trần Đức Anh Sơn (Người nước Huệ) Vừa vui, vừa buồn. Vui là cuối cùng cũng có một tờ báo thuộc “lề đảng” đứng ra lo việc tưởng niệm “Nghĩa sĩ Hoàng Sa”, mà theo một đồng nghiệp trong báo ấy nói với mình cách đây mấy hôm là “sẽ mời hậu duệ những hùng binh Hoàng Sa, thân nhân những tử sĩ Việt Nam Cộng hòa đã hy sinh trong trận hải chiến ngày 19/1/1974, và cả những ngư dân người Quảng Ngãi trên chiếc tàu cá mới bị tàu Trung Quốc húc chìm hôm 1/1/2016 cùng tới dự lễ tưởng niệm, tổ chức vào ngày 17/1/2016 sắp tới”. Buồn là vì 42 năm rồi, nhưng chính quyền trung ương vẫn không thực tâm hòa hợp, để có thể tập hợp tất cả con dân nước Việt cùng đứng lên – khoan nói chống Tàu mà mới chỉ là thoát Tàu thôi – thì cũng không làm được. Chuyện Hoàng Sa – Trường Sa dường như vẫn là chuyện của địa phương, của đoàn thể, của nhân dân… Còn chính quyền trung ương bận lo chuyện khác. 2. Trong khi đó, một trí thức trẻ đã mất vì bạo bệnh, nhưng trước khi qua đời đã kịp để lại cho con của anh, cho những người Việt yêu nước, những vần thơ ‘khóc nước’ khiến bao người xúc động. Anh là Đinh Vũ Hoàng Nguyên, hay là bloger Lão Thầy Bói Già nổi danh một thời. Bài thơ ấy đây:
NHỮNG HUYẾT CẦU TỔ QUỐC Xin lỗi con! Khi hôm qua ôm con Có một phút giây, ba chợt xiết con vào lòng hơi mạnh Ba làm con đau! Bởi hôm qua Ba đọc câu chuyện về đồng bào mình – những huyết cầu Tổ quốc. Máu lại tuôn…, xô dập, mảnh ván tàu… Con ơi Ba sẽ kể con nghe Câu chuyện những ngư dân Đang hóa thân thành hồng cầu để Trường Sa, Hoàng Sa Vẫn là thịt trong huyết hình Tổ quốc. Con phải khắc tâm Câu chuyện những bạch cầu: là 74 người lính Việt Nam chết giữa Hoàng Sa. là 64 người lính Việt Nam chết giữa Trường Sa. Những con số sẽ không là con số Khi ngẩng đầu: Tổ quốc 4000 năm. Mỗi con đường – mạch máu đất nước mình Vết thương đạn bom vừa yên trong đất Vọng phu còn trên nét mặt mồ côi. Nhưng những mũi tàu vẫn xẻ trùng khơi Nơi sóng rẽ cũng là nơi máu chuyển Và trong mỗi người Việt mình có mạch máu nối liền với biển Mạch máu này con phải thấy bằng tim Nếu một ngày sóng nộ, cường lên Giữa lòng Việt bốn nghìn năm cũng dậy. Thứ lỗi cho ba Khi bài thơ đầu đời cho con, không thể bình yên! Kẻ thù lăm le cướp biển nước mình Đất nước bốn nghìn năm trên sóng. Đừng quên: sau lời thề, lông ngỗng… Giai nhân, huyết ngọc đổ bên trời. Một ngày Khi con nếm trên môi, Con sẽ thấy máu mình vị mặn. Bởi trong máu luôn có phần nước mắt Ta hiểu căm thù, ta biết yêu thương. Con sinh ra rạng rỡ một huyết cầu Của đất nước bốn nghìn năm không ngủ Để điều này lớn lên con hiểu Bây giờ, ba phải kể cùng con. (Đinh Vũ Hoàng Nguyên)
Đọc bài thơ, ngẫm sự đời trong mấy ngày qua, đành phải đau đớn thốt lên rằng:
Nước Việt của tôi, Tổ quốc của tôi! Chỉ nhân dân mới là người yêu nước…
|
Tác giả bài viết: NGƯỜI NƯỚC HUỆ
Nguồn tin: (từ New Haven, Connecticut)
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn