Thomas Oppong là nhà sáng lập, biên tập viên của Alltopstartups.com – một cộng đồng trực tuyến dành cho các doanh nhân trẻ, đã chia sẻ về những suy nghĩ sai lầm cơ bản mà mọi người thường mắc phải, Thomas hy vọng những người còn lại sẽ tránh được “vết xe đổ” khiến họ không cảm thấy hối tiếc trong 5 năm hay 10 năm nữa.
1. Chờ mọi thứ đúng thời điểm
“Đừng chờ đợi mọi thứ đúng thời điểm. Sẽ chẳng bao giờ có cái gọi là hoàn hảo hay đúng thời điểm cả. Luôn có những khó khăn, thách thức bất ngờ xảy đến khiến kế hoạch của bạn bị sai lệch ít nhiều so với dự tính trong điều kiện hoàn hảo.
Vì vậy, hãy bắt đầu mọi thứ ngay từ bây giờ. Với mỗi bước tiến, bạn sẽ càng trưởng thành hơn, thành thạo hơn và thành công hơn” – diễn giả Mark Victor Hansen, “cha đẻ” của bộ sách Hạt giống tâm hồn.
“Một khi biết được sự thật này, bạn sẽ làm được nhiều việc hơn mỗi ngày thay vì ngồi chờ mọi thứ diễn ra theo mong muốn”, Thomas chia sẻ. Không bao giờ có một thời điểm hoàn hảo cho việc viết sách, dành thời gian với gia đình, thay đổi thói quen… Cứ hành động đi, rồi mọi việc sẽ đâu vào đấy.
Nhiều người biện minh cho thói quen trì hoãn của mình bằng cách than phiền: Tôi quá mệt. Tôi không có thời gian. Tôi không đủ khả năng… Rất dễ nói lời xin lỗi và biện minh cho thói quen trì hoãn. Bạn càng đưa ra những lời xin lỗi vô nghĩa, hay tìm cách hợp lý hóa mọi chuyện thì càng có ít thời gian hành động.
Ngày hôm nay bạn giải thích: “Tôi sẽ bắt đầu khi nào tôi có nhiều kinh nghiệm hơn, nhiều tiền hơn và nhiều nguồn lực hơn”. Đúng một năm sau, bạn sẽ lại có thêm lý do mới. Một khi đã bước vào vòng lặp “trì hoãn – giải thích”, rất khó để bạn từ bỏ thói quen trì hoãn và chịu bắt tay vào làm.
Thomas khuyên, sau này nếu phạm sai lầm, đừng nói lời xin lỗi hay biện minh cho hành động của mình. Hãy xem sai lầm đó như một bài học, sau đó rút kinh nghiệm và tiếp tục cố gắng.
2. Chờ đợi để được chọn
Ngày nay, có vô vàn lựa chọn công việc dành cho bạn. Đừng nghĩ quá nhiều về tương lai. Hãy sử dụng những điều bạn biết trong hôm nay, tại nơi bạn đang đứng và bắt tay vào làm. Việc suy nghĩ quá nhiều dễ khiến bạn bỏ lỡ cơ hội dành cho mình.
Cho dù chọn công việc gì, luôn có những nguồn lực bên ngoài có thể hỗ trợ bạn. Bạn có thể bắt đầu ngay từ những việc nhỏ, hoặc những thứ có quy mô nhỏ nhưng phù hợp với mục tiêu.
Bạn không phải chờ đợi để được người khác chọn. Bạn có thể tự chọn chính mình. Bạn không cần người khác cho phép mới bắt đầu hành động.
3. Sống trong giấc mơ của người khác
“Thời gian là thứ hữu hạn, do đó đừng lãng phí nó bằng cách sống cuộc đời của người khác. Đừng để tiếng vo ve của những ý kiến bên ngoài nhấn chìm tiếng nói sâu thẳm bên trong bạn. Và điều quan trọng nhất là can đảm làm theo những gì trái tim, trực giác mách bảo. Bằng cách nào đó, chúng biết bạn thực sự muốn gì. Những thứ khác không quan trọng” – Steve Jobs – nhà đồng sáng lập Apple.
Hãy dành thời gian theo đuổi đam mê dù cho có bận rộn đến đâu. Nếu bạn muốn trở thành một nhà văn và xuất bản sách, hãy tự xuất bản sách. Amazon sẽ giúp bạn thực hiện điều đó với những công cụ hỗ trợ đắc lực.
Nếu không có thời gian rảnh ban ngày, dành lúc trước khi đi ngủ, đó là khoảng thời gian rảnh mà bạn luôn có và có thể chủ động sắp xếp lịch.
Khi đã có thời gian, kiên trì luyện tập trong khoảng thời gian cố định. Gạt bỏ những thứ khác khiến bạn mất thời gian. Không để bất cứ thứ gì cản trở đam mê của bạn.
Hãy tưởng tượng kết quả đạt được trong 10 năm tới nếu bạn chịu bỏ ra công sức thực hiện nó ngay từ hôm nay. Thậm chí, bạn không cần dành hàng giờ cho nó. Nó có thể chỉ tốn vài phút mỗi ngày.
4. Thất bại vì không cố gắng
“Thử và thất bại còn hơn thất bại vì đã không thử” – cựu Tổng thống Mỹ John Quincy Adams.
Lý do quan trọng nhất khiến con người thất bại trong việc xây dựng thói quen, thay đổi cuộc sống, theo đuổi mục tiêu hay đơn giản chịu bắt tay vào làm là vì họ không tìm thấy động lực để bắt đầu.
Vấn đề là, bạn cảm thấy thoải mái với những thứ ở hiện tại và việc thay đổi có thể khiến bạn ít thoải mái hơn. Bạn đang bám vào sự thoải mái và từ chối cố gắng. Mọi người rất dễ bị cám dỗ bởi một mức lương ổn định, thói quen lặp lại và một cuộc sống thoải mái. Nhưng đổi lại, cái giá phải trả là gì?
“Đó là bạn bỏ lỡ 100% cơ hội xảy đến”, cầu thủ hockey huyền thoại Wayne Gretzky chỉ ra. Nhưng “bạn chỉ có thể tiến bộ nếu chịu bước lên phía trước”, ông nói.
Vượt qua nỗi sợ thất bại là bước đầu tiên dẫn tới thành công. Đối mặt với nỗi sợ của bạn ngay từ hôm nay và làm những điều đơn giản để đủ can đảm thực hiện những điều lớn lao mà bạn muốn làm.
5. Từ bỏ quá sớm
Nếu bạn từng thất bại trong quá khứ nhưng không bao giờ từ bỏ mục tiêu thì bạn vốn mạnh mẽ hơn mình nghĩ. Nếu gần đây bạn gặp thất bại và đang cân nhắc việc từ bỏ thì hãy dừng lại. Khó khăn là một con đường bạn cần đi qua. Luôn có một lối thoát ở cuối con đường. Chỉ là bạn chưa tìm thấy nó thôi, hãy tiếp tục cố gắng.
Để không từ bỏ quá sớm, Thomas khuyên nên tìm ra nguyên nhân và cách vượt qua thất bại tạm thời đó. Không may thay, rất nhiều người từ chối vượt qua thất bại. Họ từ bỏ ước mơ, bỏ dở công việc và sau cùng đắm chìm trong sự bất mãn.
Một trong những bí mật thành công quan trọng nhất là không ngừng học hỏi để biết cách loại bỏ nghi ngờ. Đa phần chúng ta từ bỏ sự tò mò quá sớm. Những người thành công mà bạn biết ngày hôm nay luôn có những câu chuyện về tính kiên trì để chia sẻ.
Có lẽ không có câu chuyện về tính kiên trì nào đáng nể phục hơn câu chuyện cuộc đời của Abraham Lincoln. Ông gặp thất bại kinh doanh lúc 21 tuổi, bị từ chối khi xin vào cơ quan lập pháp của tiểu bang ở tuổi 22, phá sản ở tuổi 24 và bị thất bại trong cuộc chạy đua vào quốc hội Mỹ khi 34 tuổi. Ở tuổi 45, ông tiếp tục thua trong cuộc đua tranh chức nghị sĩ. Và 2 năm sau, nỗ lực trở thành Phó tổng thống Mỹ của ông không thành.
Nhưng cuối cùng Abraham Lincoln đã được bầu làm Tổng thống Mỹ lúc 52 tuổi. Lincoln vốn đã có thể từ bỏ sau nhiều lần thất bại nhưng lại luôn theo đuổi đam mê của mình để đảm nhận chức vụ cao nhất nước Mỹ.
Thomas rút ra, không điều gì có thể thay thế cho tính kiên trì, miễn là bạn vẫn luôn cố gắng sau mỗi lần thất bại.
Bất cứ ai cũng có thể bỏ cuộc. Đó là công việc dễ dàng nhất thế giới. Nhưng việc tiếp tục làm việc trong khi những người khác từ bỏ trước khó khăn mới là sức mạnh thực sự.
TinhHoa tổng hợp
Khổng Tử từng giảng: “Thiên mệnh vị chi tánh, suất tánh vị chi Đạo, tu Đạo vị chi giáo”, nghĩa là, cái mệnh trời phú cho gọi là tính, theo tính gọi là Đạo, sửa mình cho đúng theo Đạo gọi là giáo.
Như vậy, Đạo luôn gắn bó với con người, đó chính là lương tâm, là thiện tính. Con người sinh ra vốn thiện lương, nhưng trải qua những tháng năm bôn ba giữa dòng đời, con người ngày càng tiếp xúc với những điều xấu ác mà xa dần bản tính lương thiện ban sơ của mình. Vậy nên trong Tam Tự Kinh có câu: “Nhân chi sơ, tính bản thiện”, tức tâm tính thuở ban đầu của con người vốn lương thiện.
Nho giáo cho rằng, người biết ước thúc đạo đức của tự thân mới thực là trân quý chính mình, khiến bản thân trở nên cao thượng. Họ sẽ không ngông cuồng dựa vào thế lực, cũng không bị cám dỗ bởi sự tình bên ngoài. Trong lòng họ luôn kiên cố như dãy Trường Thành, có thể ngăn chặn được sóng cao vạn trượng. Người tự hạn chế, ước thúc được bản thân mới có thể thẳng thắn đối mặt với chính mình.
Học Đạo là bắt đầu từ những việc nhỏ, vậy nên Đạo có ở khắp mọi nơi
Chuyện kể rằng, một ngày nọ, Khổng Tử cùng các môn đệ chu du đến nước Sở. Khi đi ngang qua một khu rừng, họ gặp một ông lão gù lưng đang dùng gậy tre để bắt ve. Mỗi lần giơ gậy lên là một lần ông bắt được ve, không bỏ sót một con nào, trông dễ dàng giống như ông đang nhặt cái gì đó ở dưới đất lên vậy.
Khổng Tử đến gần, cúi đầu chào ông lão và hỏi: “Tiên sinh, kỹ thuật bắt ve của tiên sinh thật thành thục, tiên sinh có bí quyết gì vậy?”
Ông lão trả lời:
“Thời điểm tốt nhất để bắt ve là vào tháng Năm hoặc tháng Sáu. Khi không đúng thời điểm, đừng vội vàng mà phải kiên nhẫn. Khi thời điểm đến, phải tận dụng thời gian để bắt được càng nhiều ve càng tốt, nếu không thì phải đợi sang năm. Khi ta mới đầu bắt ve, ta giống như những người khác, thường xuyên bắt trượt.
Sau đó ta quyết định tự rèn luyện, đặt một viên bi nhỏ trên đầu gậy tre và đứng im giữ cây gậy sao cho viên bi không rơi xuống. Ta mất một vài tháng để làm điều này và cuối cùng ta có thể giữ được viên bi trên cây gậy. Sau đó, gần như mỗi lần bắt ve ta đều bắt trúng. Rồi ta quyết định đặt ba viên bi trên đầu gậy tre, tự rèn luyện mình giữ viên bi đúng vị trí.
Khi ta có thể giữ được ba viên bi trên đầu gậy, tỷ lệ bắt trượt của ta còn ít hơn nữa. Sau đó ta quyết định đặt năm viên bi trên gậy tre và lại rèn luyện bản thân để giữ các viên bi không bị rơi xuống. Đến khi ta có thể làm điều đó, việc bắt ve trở nên dễ như nhặt cái gì đó ở dưới đất lên vậy, ta không bắt trượt con nào cả”.
Ông lão tiếp tục: “Khi đang bắt ve, ta giữ cơ thể mình bất động như khúc gỗ. Ta giữ chặt cánh tay mình. Cho dù trời đất rộng lớn ra sao, cho dù mọi thứ xung quanh thế nào, ta sẽ không thấy gì ngoài đôi cánh của con ve mà ta muốn bắt. Ta sẽ không nhìn lại, không nghiêng người và không bận tâm đến bất kỳ phiền nhiễu nào. Ta chỉ hoàn toàn để tâm vào con ve; không gì khiến ta thay đổi sự chú ý vào nó. Làm sao ta có thể bắt trượt con ve khi ở trong trạng thái như vậy?”
Khổng Tử cảm thán không thôi, ông quay về phía các môn đệ và nói:“Dụng tâm chuyên nhất, tinh thần tập trung cao độ, sẽ có thể đạt đến cảnh giới thần kỳ. Vị lão nhân gù lưng này hoàn toàn đạt đến tầng thứ đó!”.
Câu chuyện trên không chỉ nói về việc làm sao bắt được nhiều ve, mà còn cho thấy cách người xưa học Đạo tu hành. Học Đạo là bắt đầu từ những việc nhỏ, vậy nên Đạo lý có ở khắp mọi nơi. Ông lão trong câu chuyện giữ cơ thể bất động như khúc gỗ khi bắt ve, mắt ông chỉ chú ý vào cánh ve và không để ý gì đến xung quanh. Đó là bởi ông lão đã bỏ qua mọi can nhiễu bên ngoài, dụng tâm chuyên nhất, tinh thần tập trung cao độ.
Vô vi không phải là phó mặc không hành động, mà là thuận theo Đạo, tùy kỳ tự nhiên
Có câu chuyện khác kể rằng, một ngày Khổng Tử đến bờ sông Hoàng Hà, thấy nước sông cuồn cuộn, sóng nước đục ngầu, khí thế như vạn ngựa đang phi, âm thanh như hổ gầm sấm động. Khổng Tử đứng trên bờ rất lâu, bất giác thương cảm: “Cái đã qua là như thế này đây, ngày đêm không ngừng! Nước sông Hoàng Hà cuồn cuộn chảy, tháng năm của con người qua đi chẳng dừng, nước sông chẳng biết chảy đi đâu, đời người chẳng biết đi về đâu?”.
Nghe thấy những lời này, Lão Tử nói: “Con người sống giữa trời đất, nên cùng với trời đất là một thể, trời đất vạn vật là tự nhiên vậy. Con người cũng là thuận theo tự nhiên. Người có thay đổi từ trẻ em, thiếu niên, đến tráng niên, người già, cũng giống như trời đất có xuân, hạ, thu, đông đổi thay, có gì buồn đâu? Sinh ra trong tự nhiên, chết trong tự nhiên, cứ để nó tự nhiên, thì bản tính không loạn. Không để nó theo tự nhiên, tất bật trong nhân nghĩa, thì bản tính bị trói buộc. Công danh còn trong tâm, thì cái tình lo nghĩ nảy sinh. Lợi dục giữ trong tâm, thì cái tình phiền não càng tăng thêm”.
Tu dưỡng thân tâm, buông bỏ dục vọng, theo Lão Tử chính là cách để đạt đến cảnh giới cao trong Đạo. Muốn trường sinh bất lão, khỏe mạnh an vui thì phải biết “vô vi”. Vô vi không phải là phó mặc không hành động, mà là thuận theo Đạo, tùy kỳ tự nhiên.
Trong xã hội hiện đại với nhịp sống nhanh chóng, tràn đầy ham muốn dục vọng, phải làm thế nào để có thể giữ vững bản tâm, tu thân thủ đức, làm một người có tu dưỡng, có phẩm chất, làm sao để tâm linh được an bình?
Con người muốn được an lạc thì phải hiểu Đạo để tu thân. Nhưng đường Đạo và sự an lạc không dành riêng cho một ai. Đã làm con người dù theo khuynh hướng nào, dù duy tâm hay duy vật, dù có tín ngưỡng hay bài bác thần linh, dù theo tôn giáo hay môn phái nào cũng đều có thể thuận theo thiên đạo mà hành xử… Bởi vì Đạo luôn có sẵn trong mỗi người, đó chính là lương tâm và thiện tính.
Vì thế, người “Đắc Đạo” không có nghĩa là phải từ bỏ lợi ích vật chất để theo đuổi một cái gì xa vời ngoài đời sống thực tại. Sống theo Đạo là sống một cuộc sống cho ra sống, sống thoải mái với cuộc đời, sống một cách có ý thức và chủ động trong mọi sinh hoạt, chứ không phải sống một cách máy móc thụ động. Muốn được vậy thì người tu phải lấy Đạo làm trung tâm trong đời sống tâm linh, cũng là trung tâm trong tất cả hoạt động của mình thể hiện ra bên ngoài.
Vậy nên Đạo Nho mới có câu: “Đạo bất khả tu du ly dã”, nghĩa là: Đạo không giây phút nào xa lìa được.
Như vậy, sống theo Đạo là làm sao để các năng lực của mình phải phát xuất từ cái Đạo tâm đầy sự an tỉnh và sáng suốt đó. Đạo tâm này càng mạnh mẽ bao nhiêu, thì sức khỏe, hoạt động và sự giao tế của con người càng ngày càng trở nên tốt đẹp bấy nhiêu, và đời sống sẽ trở thành một ân sủng của tạo hóa, thay vì là một cảnh khổ mà con người phải vật lộn, chịu đựng với nó.
Tác giả bài viết: Theo ĐKN
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn