129. Tình yêu của người mẹ như mạch suối từ trong lòng đất chảy ra, nên muôn đời sẽ không cạn.
128. Người mẹ là món qùa cao qúy nhất và cũng công bằng nhất mà Thượng Ðế ban cho mỗi người không trừ ai.
127. Nhân loại trở thành bất hạnh từ khi và ở những nơi mà người mẹ bắt đầu bất mãn rồi từ khước thiên chức của mình.
126. Lời thưa “ fiat” là chìa khóa để hát kinh “ Magnificat”. Vì sẵn sàng “xin vâng” nên suốt đời Mẹ Maria, mỗi ngày đều là một kinh “ca ngợi”. “Fiat” với đau khổ, thì đau khổ sẽ vang lên muôn cung diệu huyền của một bài “mangificat”. Mỗi lần thưa” fiat” là mỗi lần bài ca “ magnificat” lại được xướng lên cách trang trọng cho riêng mình, nhưng chắc chắn nhiều người cũng sẽ nghe “lỏm” được.
125. Nhờ Mẹ Maria mà Thiên Chúa gần gũi với loài người, nên cũng nhờ Mẹ mà loài người gần gũi được với Thiên Chúa.
124. Mẹ Maria chỉ là vị dẫn đường. Mẹ dẫn tới cùng đích mà Mẹ không phải là cùng đích. Một thụ tạo không thể là cùng đích của một thụ tạo khác. Chúa mới là cùng đích. Ai tới Mẹ thì Mẹ dẫn tới Chúa. Sợ tôn kính Mẹ nhiều lãng quên Chúa là “ lo bò trắng răng”, vì ai yêu kẻ dẫn đường thì đã yêu cùng đích trước. Rất vắn tắt và giản dị.
123. Kinh Môi khôi là tiếng “Mẹ! Mẹ ơi!” liên hồi của một đứa con thơ, khi muốn tìm Mẹ. Có người Mẹ nào nghe con mình gọi dồn dập như thế mà lại không muốn đáp lời?
122. Thiên Chúa tự mạc khải như một người Cha. Ngài chọn Mẹ Maria như hình ảnh của một người Mẹ hiền, để tình cảm của con người đối với Thượng Ðế được hài hòa hơn.
121. Nếu kính mến Ðức Mẹ thì không thể sống lo âu, phiền muộn như một đứa con mồ côi
Tác giả bài viết: Lm. Giuse Vũ Xuân Huyên
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn