Tuy nhiên, trước khi kéo xuống bức tranh đó, mong rằng quý độc giả đủ bình tĩnh để xem 13 bức tranh phía trước để hiểu rằng, nhân – quả là có thật, có đầu tư sẽ có thu hoạch và ngược lại.
Ở bức tranh thứ nhất, mỗi một người phải vác một thập giá rất nặng, nặng nhọc lê từng bước chân tiến về phía trước!
Trên đường, một người đột ngột dừng lại. Có vẻ như anh ta đang nghĩ điều gì đó.
Anh ta nghĩ: Ông Trời ơi, thập giá này nặng quá, tôi có thể chặt bớt nó đi cho nhẹ.
Nghĩ vậy, anh ta liền lấy dao chặt bớt phần đuôi thập giá.
Sau khi chặt bớt một đoạn, quả thật thập giá đã nhẹ đi rất nhiều. Bước chân của anh ta vì thế mà bớt nặng đi vài phần.
Rồi cứ thế anh ta bước đi, bước đi. Cho đến khi cảm thấy thập giá trên vai lại trở nên rất nặng.
Anh ta lại cầu cứu ông trời, xin được phép chặt thêm một đoạn nữa, như thế anh ta sẽ bớt mệt mỏi nặng nề. Nghĩ là làm, anh ta không ngần ngại chặt thêm một đoạn nữa.
Ơn trời, nhẹ đi thật, và anh ta thấy thật nhẹ nhõm.
Cứ như thế, anh ta chẳng thấy mệt mỏi chút nào, phăng phăng tiến về phía trước và dẫn đầu đoàn người. Khi tất cả những người khác đang khổ sở chậm chạp cất từng bước khó nhọc với chiếc thập giá nguyên vẹn trên lưng, anh ta bước đi nhẹ tênh với chiếc giá đã bị cắt ngắn trên vai, vừa đi vừa ngân nga hát.
Nào ngờ, con đường phía trước bất ngờ xuất hiện một khe vực vừa sâu vừa rộng, hai bên bờ vực không có đến một cây cầu, xung quanh cũng chẳng có đường.
Những người đi sau cũng đã dần đi đến bên cạnh khe vực đó. Họ dùng chính những cái thập giá, mà họ đã nhọc công đem theo bên mình đó bắc làm cầu, thong dong tự tại bước qua.
Anh ta cũng nghĩ cách để đi qua nhưng thật đáng tiếc, thập giá của anh ta vì trước đó bị cắt ngắn đi cho nhẹ, nên lúc này chẳng thể phát huy tác dụng, giúp anh ta vượt qua trở ngại trước mắt.
Và thế là, khi những người khác tiếp tục tiến về phía trước, anh ta chỉ còn biết ngồi lại nơi đó, gục đầu ủ dột, hối hận đã quá muộn màng…
Lời bình
Trong cuộc đời, trên hành trình mang tên đường đời, mỗi chúng ta đều phải cõng trên lưng rất nhiều thập giá khác nhau, trong khi tiến về phía trước, có thể đó sẽ là việc học hành của chúng ta, là công việc của chúng ta…
Tuy nhiên, chính những trách nhiệm và nghĩa vụ này là cấu thành nên giá trị và lý do chúng ta tồn tại trên thế giới này.
Vì thế, xin đừng oán trách hay than thở rằng việc học hành nặng nề, công việc khổ sở. Niềm vui thực sự mà mỗi người cảm nhận rõ nhất, đó là niềm vui khi chúng ta nhìn thấy kết quả sau khi đã nỗ lực phấn đấu không ngừng.
Không trải qua những lần nếm mật nằm gai khổ sở, chúng ta cũng sẽ không bao giờ cảm nhận được niềm vui thực sự trong đời.
Thế nên, trên đường đời, có những lúc đen tối, chúng ta chỉ có thể tự vượt qua; có những lúc đau khổ mệt mỏi, chúng ta chỉ có thể tự cảm nhận; có những lúc cô độc, chúng ta cũng chỉ có thể tự mình gặm nhấm…
Nhân sinh không có đường tắt, bạn có nghĩ vậy không?
Tác giả bài viết: Simon Hòa
Nguồn tin: * Theo soha
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn