3 bệnh nhân tâm thần

Thứ tư - 18/09/2024 19:53
tải xuống
tải xuống
Buổi sáng nọ, một tài xế xe cứu thương của bệnh viện Tâm thần được giao nhiệm vụ vận chuyển 3 bệnh nhân chuyển viện. Trên đường xe gặp sự cố, sau khi sửa xong xe thì lái xe phát hiện cả 3 bệnh nhân tâm thần đã trốn mất. Vì lo sợ bị đuổi việc, tài xế đánh xe đến vườn hoa, nhìn thấy 3 người đàn ông đang tập thể dục, tài xế xuống xe dùng dùi cui điện gí cho cả 3 người lịm đi, sau đó khiêng vứt lên xe, chạy về giao người cho bệnh viện tâm thần.
Vụ việc sau đó đã vỡ lở và gây chấn động dư luận xã hội. Ngay sau khi mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa, phóng viên đã đến gặp các đương sự để tìm hiểu thực hư diễn biến câu chuyện.
Phóng viên hỏi ông A: Sau khi bị đưa vào viện, ông đã phản ứng thế nào?
- Tôi đã tìm mọi cách để thoát thân, tôi đã chứng minh với bác sĩ tôi hoàn toàn bình thường. Tôi nói: "Tôi không phải bệnh nhân, tôi đang đi tập thể dục, tôi công tác tại Bộ Kế hoạch và Đầu tư. Tôi còn nói, Việt Nam đã chính thức gia nhập TPP, Việt Nam đang xúc tiến gói tín dụng 3 tỷ USD để đảo nợ chứ không phải để chi tiêu, Việt Nam đang kiên định xây dựng nền kinh tế thị trường nhiều thành phần theo định hướng XHCN…".
- Bác sĩ nói sao ạ?
- Bác sĩ nói: "Thằng này điên nặng rồi!. Các y tá đè tôi ra, tiêm cho tôi 1 mũi vào mông, tôi bất tỉnh luôn đến ngày hôm sau".
Phóng viên quay sang hỏi ông B:
- Còn ông thì sao ạ?
- Tôi cũng như ông A, cũng tìm mọi cách chứng minh mình hoàn toàn bình thường. Tôi nói, tôi là chuyên viên cao cấp Bộ Ngoại giao, Tôi kể tên Tổng thống Mỹ là Barack O Ba Ma, Tổng thống Nga là Vladimia Pu tin, Chủ tịch Trung Quốc là Tập Cận Bình, tôi khẳng định Quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa thuộc chủ quyền không thể tranh cãi của Việt Nam, tôi còn nói Nhà nước Hồi Giáo IS chính là mối đe dọa trực tiếp và nguy hiểm nhất trên thế giới, sau Paris, chúng sẽ tấn công liều chết ở London, Newyork, Moscow, Bắc Kinh, Sydney….Tôi mới chỉ kịp kể tên thành phố thứ 5 là Sydney thì ông bác sĩ đã nói: "Thằng này còn điên nặng hơn, tiêm!". Kết quả tôi bị tiêm 2 mũi vào mông và bất tỉnh những 2 ngày.
 
- Vậy các ông làm thế nào để thoát được?
- Cả tôi và ông A đều không có cách gì thoát được. Về sau nhờ có ông C thoát được đã đi báo công an cứu chúng tôi ra.
- Ông C nói gì mà có thể thoát được?
- Ông C không nói gì cả, bác sĩ bảo làm gì thì làm nấy, bảo ăn thì ngoan ngoãn ăn, bảo ngủ thì ngoan ngoãn ngủ, bảo tắm thì đi tắm, bảo chơi thì ngồi chơi cá ngựa. Bác sĩ cho gì còn biết nói “Cảm ơn”, bác sĩ bảo gì cũng cúi đầu “Vâng ạ”. Sau đúng 1 tháng, Bác sĩ đã khám và cho ông C xuất viện, ông C liền đến ngay đồn công an trình báo sự việc, nhờ vậy chúng tôi mới được giải thoát.
- Ông C thông minh thật, bác có biết ông C công tác ở đâu mà có thể ứng phó tài tình đến vậy?
- Tôi cũng vừa mới biết, ông C có kinh nghiệm thôi, ông C là bệnh nhân tâm thần ở viện khác, lúc đó ông C vừa trốn viện đang lang thang ở vườn hoa.
Chứng minh bản thân mình thực sự là một việc vô cùng khó khăn, có lúc thậm chí là bất khả thi. Đơn giản là vì đối với những người yêu quý bạn thì việc chứng minh là không cần thiết, còn đối với những người ghét bạn thì càng chứng minh càng tệ mà thôi.

 
 
Việc làm ngớ ngẩn đối với hai người ăn mày khiến chủ nhà tỉnh ngộ
 
Có hai người ăn mày: một cao to, một thấp bé. Hai người họ thường xuyên đi ăn xin cùng nhau và thường đi qua một ngôi nhà giàu có nọ. Ông chủ nhà thường ném cho hai đồng tiền. Khi nhặt được tiền, người ăn mày cao to luôn nói lớn:
“Đa tạ ngài! Ngài có lòng tốt như vậy nhất định sẽ được hưởng phúc, chúc ngài làm ăn đại cát đại lợi!”.
Còn người ăn mày thấp bé thì chỉ nói nhỏ nhẹ một câu:
“Tạ ơn Chúa!”.
Ban đầu, người chủ nhà không để ý đến câu nói của hai người ăn mày, nhưng dần dần về sau, ông cảm thấy tức giận: “Rõ ràng là mình cho hắn tiền, hắn không thèm cảm ơn mình mà lại đi cảm ơn Chúa, phen này phải cho hắn một bài học để hắn biết thế nào là cảm ơn mình và thế nào là cảm ơn Chúa!”.
Nói rồi, người chủ nhà đi mua hai cái bánh mì nướng như nhau, về nhà ông rạch một chiếc bánh nhét vàng vào rồi phong kín lại giống như chiếc bánh còn lại, nhìn bề ngoài hai chiếc bánh không có gì khác nhau cả.
Hôm sau, hai người ăn mày đi qua, người chủ nhà ném chiếc bánh mì có nhét vàng cho người cao to và ném chiếc bánh còn lại cho người thấp bé rồi đắc ý: “Hôm nay ta cho ngươi biết cảm tạ ta và cảm tạ ơn Chúa khác nhau chỗ nào?”.
Nhận được chiếc bánh xong, người ăn mày cao to thấy chiếc bánh của mình nặng nên hơi nghi ngờ: “Chiếc bánh này sao lại nặng thế nhỉ, chắc chắn nó không ngon bằng chiếc bánh kia rồi, mình phải đổi mới được”.
Thế rồi, cậu ta quay sang nói với người ăn mày thấp bé: “Này! Anh đổi chiếc bánh mì đó cho tôi đi, tôi thấy anh thấp bé như vậy nên ăn chiếc bánh nặng hơn này, chắc chắn bên trong có nhiều nhân đó!”.
Người ăn mày không chút do dự liền vui vẻ đồng ý ngay vì nghĩ đó là sự an bài của số phận.
 
Hôm sau, người ăn mày thấp bé không đi ăn xin nữa mà về quê lập nghiệp và thay đổi cuộc đời, còn người ăn mày cao to thì vẫn phiêu bạt ăn xin.
Chủ nhà gặp anh ta liền hỏi: “Ngươi đã ăn hết chiếc bánh mì hôm qua chưa?”.
Người ăn mày cao to trả lời: “Dạ tôi ăn hết rồi thưa ngài!”.
“Thế vàng trong chiếc bánh đâu rồi?”
“Vàng nào?”
Người ăn mày lúc này mới ngớ người, anh ta nói với vẻ tiếc nuối: “Thì ra chiếc bánh nặng là do bên trong có vàng ư? Tôi lại tưởng chiếc bánh bị lên men nên đã đổi cho anh bạn kia rồi! Thảo nào tôi không thấy anh ta đi ăn xin cùng nữa!”.
Người chủ nhà lúc này mới hiểu ra sự khác nhau giữa hai câu nói cảm ơn mình và cảm ơn Chúa. Việc làm ngớ ngẩn này đã khiến ông tỉnh ngộ ra rằng, người ăn mày cao lớn luôn cảm ơn mình là vì hắn có lòng tham vô đáy, muốn nịnh bợ để được ông cho ăn nhiều hơn; còn người kia luôn bình tâm với những gì mình nhận được, không lòng tham nên mới cảm ơn Chúa.


 
Những lời khuyên thú vị đến từ câu chuyện "Ớt có cay không"?
 
Ngày hôm nay, câu chuyện "Khách hàng hỏi “ớt có cay không”, thì trả lời sao bây giờ?" đang được chia sẻ rất nhiều trên mạng xã hội. Chỉ xoay quanh việc sẽ trả lời thế nào khi có người tới mua và hỏi rằng "ớt có cay không?", nhưng chị bán hàng trong câu chuyện đã khiến cho người đọc thực sự bất ngờ về sự nhanh ý và đối đáp hết sức thông minh của mình.
Phía sau câu chuyện còn là những lời khuyên thú vị và mới mẻ trong kinh doanh mà không phải ai cũng biết. Câu chuyện tuy nhỏ, nhưng ý nghĩa thực sự rất lớn. Chúng tôi xin được đăng tải toàn bộ câu chuyện này để bạn đọc có thể rút ra cho mình những giá trị riêng:
"Những người bán ớt sẽ luôn gặp phải câu hỏi như thế này, “Ớt của anh (chị) có cay không?”, gặp câu hỏi như thế thì phải trả lời sao đây nhỉ?
Nếu nói cay, những người sợ cay, họ sẽ bỏ đi ngay; còn nếu bảo không cay, cũng có thể khách hàng lại là người thích ăn cay, như vậy việc làm ăn lại gặp rủi ro.
Một ngày kia, không có việc gì làm, tôi đến đứng bên cạnh chiếc xe ba gác của một chị bán ớt, thử xem chị ấy giải quyết hai vấn đề hoàn toàn tương phản này như thế nào. Nhân lúc không có người đến mua, tôi cố làm ra vẻ thông minh mà nói với chị ấy rằng:
“Chị hãy chia số ớt này thành hai đống đi, nếu có người muốn mua cay thì cho họ đống này, còn nếu không, thì cho họ đống kia”.
Chị bán ớt cười với tôi, dịu dàng nói: “Không cần đâu!”
Đang nói thì một người đến mua, và điều thần kỳ đã xảy ra, rốt cuộc bà chủ đã nói thế nào nhỉ? Hãy mau xem tiếp…
Quả nhiên chính là hỏi câu đó: “Ớt của chị có cay không?”
Chị bán ớt rất chắc chắn mà bảo khách hàng rằng: “Màu đậm thì cay, còn nhạt thì không cay!”
Người mua ngỡ là thật, chọn xong liền trả tiền, vui lòng mà đi.
Chẳng mấy chốc, những quả ớt có màu nhạt chẳng còn lại bao nhiêu.
Lại có khách hàng đến, vẫn là câu hỏi đó: “Ớt của chị có cay không?”
Chị bán ớt nhìn vào số ớt của mình một cái, liền mở miệng nói …..
Lần này bà chủ trả lời: “Ớt dài thì cay, ớt ngắn không cay!”
Quả nhiên, người mua liền dựa theo tiêu chuẩn phân loại của chị mà bắt đầu chọn lựa.
Kết quả lần này chính là, ớt dài rất nhanh đã hết sạch.
Nhìn những quả ớt vừa ngắn vừa đậm màu còn sót lại, trong lòng tôi nghĩ :
“Lần này xem chị còn nói thế nào đây?”
Tuy thế, khi một khách hàng khác hỏi: “Ớt có cay không?”
Chị bán ớt hoàn toàn tự tin mà trả lời rằng: “Vỏ cứng thì cay, vỏ mềm không cay!”.
Tôi thầm bội phục, không phải vậy sao, bị mặt trời phơi cả nửa ngày trời, quả thực có rất nhiều quả ớt vì mất nước mà trở nên mềm nhũn đi. Chị bán ớt bán xong số ớt của mình, trước khi đi, chị nói với tôi rằng: “Cách mà cậu nói đó, thật ra những người bán ớt chúng tôi đều biết cả, còn cách của tôi thì chỉ có mình tôi biết thôi”.
Thật là thần kỳ vậy!

Thật ra bạn có bao giờ nghĩ rằng, những gì bạn bán đi không phải là hàng hóa, mà lại chính là …….


1. Đối với những khách hàng lạ, điều cần bán đi chính là sự lễ phép.
2. Đối với những khách hàng quen thuộc, điều cần bán đi chính là sự nhiệt tình.
3. Đối với những khách hàng nóng tính, điều bán đi chính là hiệu suất.
4. Đối với những khách hàng ngạo mạn, điều thật sự bán đi chính là lòng nhẫn nại.
5. Đối với những người có tiền, điều mà bạn bán đi chính là sự tôn quý.
6. Đối với những người nghèo khổ, điều bán đi chính là lợi ích thiết thực.
7. Đối với những người thời thượng, điều bán đi chính là sự sang trọng.
8. Đối với những người chuyên nghiệp, điều mà bạn bán đi chính là sự chuyên nghiệp.
9. Đối với những người hào sảng, điều mà bạn bán đi chính là sự phóng khoáng.
10. Đối với những người keo kiệt, điều thật sự bán đi chính là lợi ích.
11. Đối với những người sống hưởng thụ, điều cần bán đi chính là sự phục vụ.
12. Đối với những người hư vinh, điều bán đi chính là vinh dự.
13. Đối với những người hay bắt bẻ, điều bán đi chính là sự tinh tế.
14. Đối với những người hiền lành, điều cần bán đi chính là sự chân thành.
15. Đối với những người hay do dự, điều thật sự cần bán đi chính là sự đảm bảo.


Nếu như bạn muốn bán đi những sản phẩm của mình, có phải bạn thường hay nói với người tiêu dùng rằng sản phẩm của mình tốt như thế nào, sản phẩm của bạn có gì khác với những thứ khác, và sản phẩm của bạn rẻ như thế nào. Nếu như bạn bán hàng đều là dựa theo những cách này, thì bạn sẽ phát hiện rằng nhất định mình sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn.
“Công ty bán hàng hóa như thế nào, thường thường so với việc công ty bán những sản phẩm gì cũng quan trọng như nhau”.
Đừng có vừa mới bắt đầu đã vội vàng bán sản phẩm, mà trước hết cần phải hỏi rõ vấn đề, nghe xem tiềm ẩn bên trong khách hàng cần những gì. Một khi biết được những yêu cầu tiềm ẩn bên trong của khách hàng, vậy thì việc bán hàng sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Còn bạn, nếu là một người bán ớt, bạn sẽ trả lời thế nào nếu khách hàng hỏi rằng ớt bạn bán có cay không?.
 

Nguồn tin: Văn Thành:

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

Thống kê

  • Đang truy cập105
  • Hôm nay19,838
  • Tháng hiện tại111,555
  • Tổng lượt truy cập35,034,037
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây