Bên má đó còn có sự xuất hiện một vết sẹo chém ngang trên khuôn mặt diễm lệ của nó.
Ngón tay trỏ của nó lần theo vết sẹo đã có từ năm nó chỉ có 5 tuổi, mắt nó đẫm lệ khi nhớ về nỗi kinh hoàng đã thuộc về quá khứ và toàn thân run lên, miệng thầm nguyền rủa một ai đấy.
Lúc nó còn nhỏ, ở ngay sát nhà nó có một người đàn ông độc thân là thợ cắt tóc, hễ rượu vào là say, thường đập phá trong nhà, rồi đi sang nhà hàng xóm chửi bới om xòm. Bố nó không ưa gì người đàn ông đó,và cũng là người nóng tính, nên hễ người đàn ông đó lên cơn say, là lại chạy ra quát thẳng vào mặt ông ta rằng: ” Say thì đóng cửa lại mà chửi, chứ đừng qua nhà tôi nói linh tinh “.
Người đàn ông đó cũng ghét cay ghét đắng bố nó, nên mượn rượu chửi tới luôn. Nhiều lần bố nó cho qua và bỏ về, sau khi chỉ vào mặt người đàn ông nói: ” Ở đời không ai chấp thằng say “. Nhưng sức chịu đựng của ai cũng có giới hạn, nên trong một lần bố nó đã không nhịn nữa, mà thẳng tay quật ngã gã hàng xóm đó, rồi kéo về trước cửa nhà gã.
Không phải nói, thì ngay cả nó, một đứa trẻ cũng cảm thấy giữa bố nó và gã hàng xóm càng ghét nhau một cách công khai. Sống cùng một khu, nên đôi bên càng bới móc nhau để sinh sự và hận thù cũng theo đó chồng chất lên.
Vào một ngày kia, khi cuộc sống ở thành thị càng ngày càng đắt đỏ, người hàng xóm độc thân quyết định trở về quê hành nghề cắt tóc. Đang khi trên đường, thì gã nhìn thấy nó đang vui vẻ chơi trò bập bênh một mình, trong sân chơi cách nhà không xa. Sân chơi đó vốn luôn có nhiều trẻ con lui tới, nhưng không hiểu tại sao hôm đó lại chỉ có một mình nó ở đó chơi.
Gã đàn ông nhìn thấy nó, nhớ lại những lời khó nghe của bố, lẫn cú vật đau đớn khiến gã ê ẩm khắp người, thì bừng bừng cơn giận. Trong đầu gã lúc này chỉ tồn tại hai chữ “Trả thù ”, đang thôi thúc lý trí của gã. Gã đưa mắt nhìn quanh, không hề có ai đi lại cả. Gã mở ba lô, lấy ra con dao cạo râu sắc bén, rồi lừ lừ đi tới chỗ nó như một bóng ma.
Đang chơi thì thấy bóng người, nên nó ngẩng lên cười, vì cứ nghĩ đó là một đứa trẻ khác. Nhưng rồi nụ cười nhanh chóng biến mất, khi nó nhận ra đó là người bố nó đã đánh. Khi thấy người đó tiến lại về mình, nó lặng thinh vì sợ hãi, không chơi nữa, chỉ biết nín thở và nhìn chăm chăm vào cánh tay đang giấu sau lưng của bác hàng xóm.
Gã tiến đến nó nhanh như một con cắt từ trên trời bổ nhào xuống, tay trái gã tóm lấy cằm nó, tay kia thì lăm lăm dao sắc và mặc nó kêu gào “Đau quá, đau quá!”. Gã thản nhiên rạch lên má nó một vết dài và sâu, rồi mới để nó chạy về. Khi thấy nó vừa chạy vừa ôm mặt bê bết máu, gã sung sướng thốt lên : “Ta đã trả thù được rồi “. Rồi như một gã trộm sợ bị phát hiện, gã nhanh chân chạy đi trước khi có người đến.
Tuy 15 năm đã qua đi, hiện tại nó đã là một cô gái đẹp như ngọc, nhưng lại có vết không thể xóa mờ được. Nó buồn khi nhớ lại chuyện cũ, và thả hồn vào quá khứ dữ dội của tuổi thơ đó, từ lúc ra khỏi giảng đường, rồi từ đó đi thẳng đến bến xe bus mà không hề hay biết.
Bất ngờ có một ban tay đen đúa, bẩn thỉu, móng tay bám đầy đất chìa ra trước mặt nó làm nó giật mình. Nó liền bừng tỉnh nhưng rồi lại chết lặng, khi nhìn vào khuôn mặt đằng sau cái mũ lưỡi trai nát tươm kia. Dù thời gian có trôi thêm 15 năm nữa, hay dù có chết, nó vẫn không thể quên được khuôn mặt của kẻ, đã để lại trên má nó vết sẹo dài năm nào.
Kẻ đó lại người ăn mày đang đứng trước mặt nó, nhưng gã đàn ông lại không hề nhận ra nó, có thể là do nó đã thay đổi quá nhiều hay vết sẹo đã mờ đi một chút hoặc bất cứ lý do gì.
Nó lặng thinh suy nghĩ trong khoảnh khắc, lại đưa mắt nhìn thoáng qua kẻ đã đang tâm rạch mặt nó, nhưng không phải là ánh mặt hận thù, mà là đầy cảm thông. Nó liền mở ví ra đặt vào tay kẻ ăn mày khốn nạn tờ 200 ngàn đồng. Gã đầy ngạc nhiên khi nắm trong tay số tiền đó, và kinh ngạc hơn khi nghe thấy tiếng cô gái hào phóng hỏi:
- “Ông nhận ra tôi chứ?” – Nó vừa nói vừa đưa tay chỉ vào vết sẹo trên má.
Gã đàn ông nhìn nó, rồi nhìn vết sẹo trên má nó, sững cả người. Thấy vậy thì nó reo lên sung sướng.
- Tôi cũng đã trả thù được rồi.
Lúc đó cũng là lúc xe bus đến, nó khẽ gật đầu chào người đã rạch mặt nó, rồi vui lên xe bus, vừa lên vừa hát khẽ một điệu nhạc. Lúc nó ở trong xe, nhìn ra vẫn thấy gã ăn mày đứng ngây ra nhìn nó trên xe, cho đến khi cả hai chỉ còn lớn bằng hạt đậu trong cái nhìn của mình.
Ngồi xuống ghế, nó mỉm cười khi nhớ lại tình huống vừa diễn ra. Lúc đó nó có hai sự lựa chọn, một là vung nắm đấm vào giữa mặt kẻ khốn nạn, và cũng khốn khổ đó, rồi văng ra những lời khó nghe như bố nó ngày nào. Hai là trả thù theo một cách cao tay hơn, và cũng ngu ngốc nhất là tha thứ cho chính kẻ thù của mình.
Nó chọn cách thứ hai và tin rằng, chỉ có như vậy thì cơn ác mộng của nó mới chấm dứt, quá khứ đau thương mới khép lại và nó sẽ không còn đau khổ nữa. Nó tin rằng cách duy nhất để chấm dứt tất cả mọi khổ đau đó, là dùng sự vị tha để tiêu diệt thù hận, thay vì trả thù, mà hãy giết chết hận thù trong chính mình. Có như vậy những ngày tháng tiếp theo của nó mới thật là ý nghĩa hơn.
Khi nó đang mải mê trong chiến thắng đó, thì có một anh chàng ngồi xuống bên cạnh nó mỉm cười, đó chính là chàng trai ở trong giảng đường mà nó rất ấn tượng. Anh chàng nhìn nó chăm chú và khẽ nói :
- Bạn có thể kể cho mình nghe câu chuyện mình thấy lúc nãy không? Lúc mà bạn với người ăn mày ấy. Mình đứng ngay sau bạn và thấy bạn cho ông ta một số tiền lớn, rồi còn chỉ vào má mình và còn cười nữa.
Nó nhìn anh chàng, mỉm cười đáp lại rồi bắt đầu kể.
Tác giả bài viết: SIMON HOA
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn