CON NGƯỜI LÀ BẢO VẬT TRÂN QÚY NHẤT

Chủ nhật - 30/07/2023 09:40
tải xuống (1)
tải xuống (1)
Trong các tuần vừa qua, chúng ta đã được nghe các dụ ngôn về Nước Trời trong Tin Mừng theo Thánh Mát-thêu. Tuần này chúng ta nghe thêm ba dụ ngôn ngắn, trong đó Đức Giê-su đã dùng ba hình ảnh: kho báu, ngọc trai tinh khiết và lưới cá để tiếp tục dậy bảo cho chúng ta về mầu nhiệm của Nước Trời.
Dụ ngôn lưới cá kết nối với dụ ngôn lúa và cỏ lùng trong bài Tin Mừng tuần trước. Trong dụ ngôn này, Đức Giêsu đã ví Nước Trời giống như một chiếc lưới ném xuống biển bắt đủ mọi loại cá. Khi lưới đầy, nó được đưa vào bờ. Những con cá tốt được bỏ vào giỏ, và những con cá xấu bị ném đi. Dụ ngôn này mang âm hưởng và ý nghĩa giống như dụ ngôn cỏ lùng. Giống như lúa tốt và cỏ lùng cùng lớn lên thế nào thì những con cá tốt và xấu bơi chung một vùng biển như thế. Dụ ngôn này còn hướng chúng ta về ngày tận thế, về sự phán xét sau cùng, trong đó người xấu xa, độc ác (mô tả là những con cá xấu) sẽ bị tách ra khỏi đội ngũ của những người công chính và bị quẳng xuống địa ngục.
Còn hai dụ ngôn kho báu và ngọc quý nhằm nói đến giá trị cao quí của Nước Trời mà không một thứ gì trên trần gian có thể so sánh được. Tuy Nước Trời là một bảo vật được chuẩn bị và tặng ban cho chúng ta qua cuộc sống và sứ vụ của Đức Giê-su, nhưng để có thể sống theo đúng tiêu chuẩn của Nước Trời đề ra thì con người cần có một quyết tâm thật mãnh liệt, cho dù có phải hy sinh tất cả mọi sự thì người đó vẫn vui mừng đánh đổi để tậu cho được kho báu hay viên ngọc.
Như chúng ta đã biết, Nước Trời đã được xuất hiện bởi lời rao giảng và việc làm của Đức Giêsu. Lối sống của Người thật mới mẻ và không một ai trong hàng ngũ lãnh đạo của Do thái giáo lúc bấy giờ dám thực hiện, và họ cũng không đủ can đảm chấp nhận lối sống mất mát và hy sinh như thế. Đức Giêsu đã chọn những người tội lỗi, những người gái điếm, hạng thu thuế, những người nghèo khổ, những người không nhà không cửa và những người sống bên lề xã hội làm bạn.
Tìm kiếm sự hiện diện của Nước Trời để nhận ra giá trị và sức mạnh vô song mà Nước ấy đem lại là nghĩa vụ và bổn phận của các Kitô hữu. Điều này có nghĩa là chúng ta phải cùng với Đức Giêsu, Đấng đang hiện diện và đồng hành với cuộc sống của mỗi người, để lên đường ra đi tìm kiếm và kết bạn với những người bất hạnh mà chúng ta vừa đề cập ở trên. Đây chính là ước muốn của Đức Giê-su, Chúa chúng ta. Và điều mà Chúa mong ước này thúc đẩy niềm mong ước của chúng ta. Như vậy, muốn làm chứng về Nước Trời thì chúng ta phải có lối sống mới như Đức Giê-su.
Thật vậy, nhìn vào cuộc sống và sứ vụ của Đức Giêsu, con người sẽ khám phá ra mầu nhiệm của Nước Trời; và ngay lúc đó, chúng ta biết là đã tìm đuợc một kho tàng. Kho báu này làm thỏa mãn mọi khát vọng và đam mê của đời mình. Và từ trong nỗi khát khao đó, con nguời đuợc tự do, chứ không bị ép buộc, bán tất cả mọi sự để tậu cho được.
Hành động bán tất cả mọi sự mà mua kho báu và viên ngọc quí giá của các nhân vật trong dụ ngôn này làm chúng ta nhớ đến lời mời gọi của Đức Giê-su dành cho thanh niên giàu có trong Tin Mừng. Mời anh chị em cùng theo dõi:
Truớc lời mời gọi của Chúa là hãy từ bỏ tất cả những gì anh đang có và sẽ sở hữu một kho tàng trên trời rồi theo Chúa, thì anh làm không được. Lời mời gọi mà Đức Giê-su đề nghị với anh và cho chúng ta hôm nay không dừng lại ở việc sống và thực hiện một số việc làm đạo đức. Bổn phận và nhiệm vụ của một thành viên trong Nước Trời cần được thể hiện bằng các việc làm, không cho riêng mình, hay gia đình và dòng tộc mình, mà cho tất cả mọi người; đặc biệt là giới nghèo, những ai bị thương tích, những con người đang sống trong tình trạng mỏng dòn dễ vỡ. Sau đó Đức Giê-su mời anh bán gia tài, tặng cho người nghèo để tậu cho anh có một sản nghiệp trong Nước Trời, rồi đi theo Người.
Đề nghị này của Đức Giê-su gồm ba bước, gắn bó với nhau:
Thứ nhất là bán gia tài. Gia tài ở đây không chỉ là tiền bạc; nhưng là tất cả những gì anh đang có, những gì anh đang quản lý. Nó có thể là tiền bạc, thời giờ, sức khoẻ, tài năng. Bán đi là hành động chứng tỏ anh không lệ thuộc vào nó, nhưng làm chủ nó. Nói khác đi, người thanh niên phải nhận ra rằng những gì mà anh đang có không thể là của riêng anh. Đó là của chung. Tất cả chỉ là phương tiện giúp anh dễ dàng hơn trong việc theo Chúa. Tất cả những gì anh có đều là hồng ân của Chúa, còn anh và chúng ta chỉ là những người quản lý.
Vì thế, việc kế tiếp mà anh và chúng ta cần nhắm đến là tha nhân, những người nghèo khổ đầy thương tích đang ở chung quanh anh. Có nghĩa là anh cần chuyên tâm sống nguyên tắc không dính bén và biết chia sẻ. Không nghĩ đến mình, mà còn phải biết nghĩ đến tha nhân, phải mở rộng con tim, giang rộng đôi tay để ôm ấp, giúp đỡ những người tất bạt rồi quì xuống mà phục vụ anh em.
Người nghèo không chỉ thiếu tiền thiếu bạc và của cải. Họ còn thiếu tình thương, lời an ủi, niềm khích lệ, sự tôn trọng… Vì thế, chúng ta không chỉ mời gọi trao ban cho họ tiền của, mà còn cho họ thời giờ, sức lực và cả trí tuệ, con người của mình nữa. Nhiều khi, chỉ cần trao cho họ một nụ cười, trả lại cho họ niềm kính trọng như một con người thì còn cao quí hơn các tặng vật.
Sau khi thực hiện các việc làm đó rồi hãy đi theo Chúa. Lúc này, anh không còn bị vướng bận, thảnh thơi để buớc vào giai đọan sau cùng của người môn đệ là theo Chúa, là thành viên của Nước Trời. Theo Chúa là làm giàu cho Chúa những gì đã được tặng ban. Như thế, muốn bước theo Đức Giê-su, con người phải để cho mình hết sức nhẹ nhàng và thanh thản, không còn bị dính bén hay bị bận rộn trong việc tính toán theo thói thế gian, mà phải hoàn toàn nhẹ nhàng và thanh thoát.
Đức Giê-su đã đáp ứng điều mà anh nhà giầu đang kiếm tìm bằng cách chỉ cho anh điều mà anh đang thiếu, điều mà anh cần dứt bỏ để có thể tiến vào hạnh phúc đích thật và viên mãn trong Nước Trời. Tuy nhiên, trước lời mời gọi của Đức Giê-su, anh đã “sa sầm nét mặt và buồn rầu bỏ đi vì anh ta có nhiều của cải”.
Thái độ buồn rầu của anh giúp chúng ta nhận ra một điều là anh dám mơ ước, nhưng không dám hy sinh, không dám bán đi tất cả để đạt được ước mơ của mình. Một cuộc chiến thật gay go! Sau cùng, anh đã buồn chán rồi bỏ đi, vì anh không cảm nhận đuợc tầm quan trọng của Nước Trời trong cuộc sống anh. Anh cứ bám vào những điều cũ kỹ. Anh không nhận ra sứ vụ và con người đang nói với anh là biểu hiệu của Nước Trời. Anh đã làm mọi sự theo luật dậy. Nhưng niềm vui giữa những người thuộc về Nước Trời thì anh còn thiếu hay là chưa có! Anh là một người trong chúng ta!
Chúng ta dành nhiều thời gian để tìm hiểu về lối ứng xử của người thanh niên giàu có là để nhớ đến phận mình! Anh buồn rầu vì không dám từ bỏ để mua kho báu. Còn chúng ta, qua bài Tin Mừng hôm nay, đâu là kho báu của ta, đâu là gia nghiệp của mình, đâu là quà tặng như viên ngọc qúy của Thiên Chúa đã ban cho mình?
Có một câu chuyện nghe như truyện cổ tích nhưng đọc kỹ lại thì hình như là truyện của mình. Truyện như sau: Tại một xóm giáo kia, có một ông chồng chuyên cần trong việc bổn phận đến mức độ quên ăn và mất ngủ. Ông mong ước mọi người chung quanh nhận ra nỗ lực và mọi cố gắng của ông. Mơ ước của ông là được thăng tiến trong sự nghiệp và leo lên vị trí lãnh đạo trong xã hội. Ông đã làm việc rất chăm chỉ. Ông coi việc làm là lẽ sống. Ông dành trọn thời gian và mọi nỗ lực cho công việc. Ông có rất ít gần như chẳng còn thời gian cho gia đình, thậm chí ông đã dành rất ít thời gian để quan tâm cho cuộc sống của mình. Và, qua lối sống như thế chúng ta đều biết rõ kho tàng của ông ta ở đâu!
Nhưng, vào một ngày kia, ông bị nhồi máu cơ tim, được đưa đến bệnh viện để cấp cứu. Ông đã nằm trong bịnh viện nhiều ngày, nhiều tháng. Lúc mê lúc tỉnh và không biết mình sẽ sống hay chết. Có những lúc ông nhận ra những bóng người đang đứng bên giường mình, lúc khác lại không nhận ra. Cho đến một ngày nọ, những người đó xuất hiện rõ hơn và ông lập tức nhận ra họ. Họ là vợ và các con, túc trực ngày đêm bên giường bệnh của ông.
Trong khoảnh khắc đó ông đã nhìn thấy kho báu của mình ở đâu. Kho báu đó được đặt trong gia đình ông, trong món quà cuộc sống đáng gìn giữ mà ông một chút nữa đã đánh mất, và tất nhiên đó là kho báu của Chúa, đã ban cho ông. Trong giây phút đó, ông đã thì thầm xin Chúa trả lại cuộc đời cho ông để ông có cơ hội thay đổi lối sống và làm chứng cho Chúa về kho báu mà ông đã lãng quên.
Sau cùng ông được xuất viện. Trong quãng đời còn lại, ông đã thay đổi lối sống. Thay vì chú tâm đến những mơ ước của bản thân thì nay ông mở ra cho mọi người, trước tiên là vợ và các con. Rồi sau đó cùng với mọi thành viên trong gia đình, ông mở ra và đón nhận tất cả mọi người ông gặp hàng ngày. Cũng kể từ ngày hôm đó, mọi người nhận ra ông vui vẻ và khỏe mạnh hơn. Phục vụ trong yêu thương và hy sinh là kho báu mà ông tậu được. Đó chính là kho tàng vĩnh cửu mà mối mọt không làm hư nát, và kẻ trộm không ăn cắp được.
Qua kinh nghiệm nói trên, chúng ta nhớ rằng con người là bảo vật, là viên ngọc tinh khiết mà Chúa cất công tìm kiếm trước. Ngay từ ngày đầu, Thiên Chúa đã lên đường tìm kiếm con người, cho dù phải thắp đèn, quét nhà, moi móc mọi nơi mọi chốn thì Người cũng phải tìm cho ra bảo vật đó; rồi mời bà con lối xóm đến cùng chia vui. Tất cả nghĩa cử đó nói lên tình yêu của Thiên Chúa muốn bộc lộ cho con người là bảo vật quí báu của Người. Phần chúng ta hãy quyết tâm sống xứng đáng như một bảo vật quí giá của Thiên Chúa dành cho tha nhân, và tiếp tục khám phá vẻ đẹp, sự mới mẻ và những nét trân quý nơi mình và nơi người khác, vì tất cả đều là những viên ngọc tinh xảo mà Thiên Chúa đã dựng lên. Amen!

 

Nguồn tin: Lm. Giuse Mai Văn Thịnh, DCCT

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

Thống kê

  • Đang truy cập85
  • Máy chủ tìm kiếm1
  • Khách viếng thăm84
  • Hôm nay24,542
  • Tháng hiện tại363,942
  • Tổng lượt truy cập32,830,467
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây