CẢM GIÁC AN TOÀN – VĨNH HẰNG CỦA MỘT TÌNH YÊU

Thứ sáu - 14/11/2025 00:16
tải xuống (11)
tải xuống (11)
Người ta thường đơn giản hóa sự phức tạp của trái tim phụ nữ bằng một lời phán xét nặng nề: “Phụ nữ hay ghen, nhỏ nhen, suy diễn.” Lời phán ấy nhẹ tênh khi thốt ra, nhưng lại nặng trịch đè lên đôi vai của người đang chất chứa nỗi lòng. Họ gắn cho người phụ nữ một bản tính cố hữu, một khuyết điểm bẩm sinh của giới tính, mà quên đi rằng, mọi phản ứng sâu sắc của con người đều có cội rễ, mọi sự phòng vệ đều đến từ những tổn thương đã từng phải chịu đựng. Sự ghen tuông của phụ nữ không phải là bằng chứng cho sự thiếu tin tưởng ở hiện tại, mà là dấu ấn đau đớn của việc đã từng tin tưởng quá nhiều trong quá khứ.
Tình yêu khởi nguồn từ niềm tin tuyệt đối. Khi một người phụ nữ mở lòng mình ra để đón nhận một người đàn ông, đó là một hành động dâng hiến không điều kiện. Cô ấy trao đi không chỉ thời gian, tuổi xuân, mà là cả một bầu trời an toàn nội tại, đặt trọn vẹn vào đôi tay của người mình yêu. Cô tin rằng anh sẽ là bến đỗ, là người bảo vệ, là điểm tựa vững chắc không bao giờ lung lay. Niềm tin ấy trong sáng, tuyệt đối và không hề kèm theo bất kỳ một điều khoản "đề phòng" nào. Chính vì đã xây đắp nên một lâu đài tình yêu với nền móng hoàn toàn bằng niềm tin như thế, nên khi một vết rạn nhỏ xuất hiện, nó không chỉ là sự nghi ngờ, mà là sự sụp đổ của cả một hệ thống giá trị nội tâm đã được định hình. Vết rạn ấy đau hơn gấp trăm lần so với việc cô ấy ngay từ đầu đã thận trọng và đa nghi.
Phụ nữ không muốn sống trong sự nghi ngờ. Không ai muốn tự làm mình mệt mỏi với những suy diễn vô căn cứ. Sự ghen tuông, xét cho cùng, là một cảm xúc tiêu hao năng lượng khủng khiếp. Nó vắt kiệt tinh thần, làm mờ đi niềm vui sống và biến người ta thành phiên bản yếu đuối, dễ tổn thương nhất của chính mình. Nếu có thể, mọi người phụ nữ đều muốn được thanh thản, muốn được tin tưởng tuyệt đối vào người đàn ông của mình mà không cần phải bận tâm đến thế giới bên ngoài. Nhưng đời sống tình cảm là một chuỗi trải nghiệm, và trong chuỗi trải nghiệm ấy, đã có những khoảnh khắc người đàn ông vô tình khắc lên trái tim cô những vết sẹo không thể xóa nhòa.
Những vết sẹo ấy mang tên "thờ ơ" và "ánh mắt khác lạ." Có thể anh chưa từng phản bội theo nghĩa đen, nhưng sự thờ ơ lạnh nhạt của anh trong một giai đoạn nào đó—sự im lặng khi cô cần sẻ chia, sự vắng mặt khi cô cần bờ vai—đã vô tình dạy cô rằng tình yêu này không phải là một hằng số. Có thể anh chưa từng có ý gì, nhưng cái ánh mắt lơ đãng, vô thức mà anh dành cho một bóng hình khác, dù chỉ thoáng qua, đã bị cô thu vào đáy mắt và lưu trữ trong ký ức như một bằng chứng không thể chối cãi: anh đã từng có thể bị thu hút bởi một điều gì đó ngoài cô.
Một lần bị tổn thương là một lần trái tim học được cách co lại. Vết thương cũ không lành mà biến thành một cơ chế phòng vệ tự động. Mỗi khi có một tín hiệu tương tự xuất hiện—một tin nhắn lạ, một cuộc gọi bất thường, một sự thay đổi thói quen nhỏ—cơ chế phòng vệ ấy lập tức khởi động. Đó không phải là nhỏ nhen. Đó là sự mẫn cảm đến đau đớn của một trái tim từng bị bỏ rơi, từng bị phản bội bởi chính niềm tin của mình. Cô ghen không phải vì không tin vào anh của hiện tại, mà vì cô không thể không nhớ đến nỗi đau của anh trong quá khứ. Cô đang chiến đấu với một bóng ma của ký ức, chứ không phải một người phụ nữ cụ thể.
Vì họ yêu, nên họ mới để tâm. Người ta chỉ ghen khi họ thực sự coi trọng người kia. Một mối quan hệ hời hợt sẽ không tạo ra sự ghen tuông, mà chỉ tạo ra sự vô tâm. Sự ghen tuông, theo một nghĩa nào đó, chính là thước đo của sự gắn bó và giá trị của người đàn ông trong cuộc đời người phụ nữ. Người đàn ông ấy quan trọng đến mức chỉ cần một thay đổi nhỏ trong thái độ, một sự dịch chuyển trong quỹ đạo quan tâm, cũng đủ để tạo ra một cơn địa chấn trong lòng cô. Cô bám víu vào từng chi tiết nhỏ vì cô sợ mất đi điều vĩ đại nhất đời mình.
Thử hỏi, đã có điều gì khiến cô ấy phải học cách "đề phòng" như vậy? Câu hỏi này nên được đặt ra cho người đàn ông. Trách nhiệm không chỉ nằm ở việc cô ấy đa nghi, mà nằm ở việc anh đã để lại những lỗ hổng, những vết thương trong bức tường niềm tin. Sự đề phòng của người phụ nữ là một ngôn ngữ không lời, một lời kêu cứu khẩn thiết. Nó nói rằng: "Em đang bị mất an toàn. Xin anh hãy xác nhận lại vị trí của em trong cuộc đời anh."
Sự ghen tuông ấy, sâu xa, không phải là sự đòi hỏi kiểm soát mà là sự khao khát được bảo đảm. Nó cần một lời khẳng định liên tục rằng "em vẫn là duy nhất" và "em vẫn là ưu tiên hàng đầu." Và điều kỳ diệu là, sự ghen tuông của phụ nữ, dù có phức tạp đến đâu, cũng chỉ cần một điều để tan biến — đó là cảm giác an toàn.
Cảm giác an toàn không phải là sự đảm bảo bằng lời nói suông. Nó là hành động kiên định, là sự minh bạch và ưu tiên rõ ràng. Một cái nắm tay thật chặt khi đi giữa đám đông, một hành động nhỏ bé nhưng có sức mạnh phi thường. Nó nói với cô: "Anh ở đây. Anh không đi đâu cả."
Một lời giải thích rõ ràng và minh bạch thay vì sự lảng tránh. "Anh chỉ đi với đồng nghiệp, không có gì phải lo lắng." Lời nói đơn giản ấy mở ra cánh cửa thông tin, xua tan bóng tối của sự suy diễn. Sự suy diễn chỉ nảy mầm trong bóng tối của sự mơ hồ. Hãy trao cho cô ấy ánh sáng của sự thật, và sự nghi ngờ sẽ khô héo.
Một chút quan tâm đúng lúc. Nó không cần phải là những món quà đắt tiền hay lời thề non hẹn biển. Đôi khi, chỉ là một câu hỏi: "Hôm nay em có ổn không? Anh thấy em hơi khác." Sự tinh tế nhận ra sự thay đổi, dù là nhỏ nhất, trong cảm xúc của cô là bằng chứng hùng hồn nhất cho thấy anh đang để tâm. Hành động ấy xoa dịu cơn bão trong lòng người vợ, không phải bằng cách dập tắt sự ghen tuông, mà bằng cách vô hiệu hóa nó, vì nó không còn cần thiết nữa.
Trái tim người phụ nữ giống như một hồ nước sâu: khi bình yên, nó phản chiếu bầu trời rộng lớn, trong xanh và đẹp đẽ; nhưng khi có một viên sỏi lo âu rơi xuống, những gợn sóng sẽ lan tỏa, làm méo mó mọi hình ảnh. Nhiệm vụ của người đàn ông không phải là trách cứ tại sao hồ nước lại nổi sóng, mà là khéo léo gỡ bỏ viên sỏi lo âu, để hồ nước có thể trở về trạng thái tĩnh lặng, nơi tình yêu và niềm tin có thể được phản chiếu một cách hoàn hảo nhất.
Sự ghen tuông của phụ nữ là một lời mời gọi đến sự thấu hiểu sâu sắc hơn. Đó là cơ hội để người đàn ông nhìn lại mối quan hệ của mình và tự hỏi: "Mình đã làm gì để khiến người mình yêu phải học cách phòng vệ như vậy?" Đó là cơ hội để hàn gắn những vết rạn cũ và xây dựng lại nền móng tin cậy bằng những viên gạch vững chắc hơn: sự trung thực, sự ưu tiên và sự hiện diện trọn vẹn.
Nỗi ghen ấy, suy cho cùng, là một bài ca bi thương về sự dễ vỡ của tình yêu tuyệt đối, là bằng chứng sống động nhất cho thấy người phụ nữ đã yêu và đặt cược cả trái tim mình vào cuộc tình này. Đừng vội kết án cô ấy. Hãy ôm lấy cô ấy, và trả lại cho cô ấy điều quý giá nhất mà cô đã từng đánh mất: cảm giác an toàn. Chỉ khi đó, niềm tin tuyệt đối mới có cơ hội tái sinh, và tình yêu mới có thể đạt đến sự vĩnh hằng mà nó xứng đáng có được.
 

Nguồn tin: Lm. Anmai, CSsR.

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

Thống kê

  • Đang truy cập713
  • Hôm nay14,034
  • Tháng hiện tại195,579
  • Tổng lượt truy cập40,899,443
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây