CUỘC CHƠI NÀO RỒI CŨNG TÀN, CHỈ CÓ TÌNH THÂN VÀ VỢ CON LÀ CÒN MÃI

Thứ sáu - 14/11/2025 00:00
tải xuống (2)
tải xuống (2)
Trong dòng chảy bất tận của đời sống, mỗi người đàn ông đều đứng trước ngưỡng cửa của sự lựa chọn, nơi những giá trị tạm bợ và những giá trị vĩnh cửu đối đầu nhau trong một cuộc chiến âm thầm, dai dẳng. Định mệnh của một người đàn ông không nằm ở số tiền anh ta kiếm được, hay danh vọng anh ta đạt tới, mà nằm ở nơi anh ta chọn để gửi gắm trái tim mình vào lúc hoàng hôn buông xuống. Có hai mẫu hình đàn ông, hai thái độ sống đối lập, phác họa nên bức tranh về sự trưởng thành và khôn ngoan: một người chọn tiếng ồn ào chóng tàn, và một người chọn sự tĩnh lặng bền bỉ.
Đàn ông nông cạn, nói một cách dễ hiểu, là người đàn ông bị kẹt lại trong vòng xoáy của sự chứng minh bản thân và tìm kiếm niềm vui hời hợt. Đối với họ, thế giới bên ngoài, nơi có những bàn tiệc rực rỡ ánh đèn, có tiếng cụng ly vang dội và những lời tán dương nhất thời của bằng hữu, mới là sân khấu của cuộc đời. Họ thích nhậu nhẹt, tụ tập bạn bè, một thói quen thường được ngụy trang dưới lớp vỏ của "giao tiếp", "xã giao" hay "đàm phán công việc". Nhưng thực chất, đó là một hành trình trốn thoát khỏi chính mình, một sự né tránh khéo léo khỏi trách nhiệm nặng nề mà tình thân đòi hỏi. Họ sợ sự im lặng của căn nhà, sợ ánh mắt chất vấn của người vợ, sợ sự đơn điệu của những buổi tối chỉ có tiếng con thơ. Họ tìm kiếm sự hưng phấn tức thì trong cồn men và tiếng cười dễ dãi, bởi lẽ, đó là cách nhanh nhất để cảm thấy mình "quan trọng", "thành công" và "được yêu thích". Họ lao mình vào cuộc chơi như một cách xua tan nỗi lo âu vô hình về sự trống rỗng bên trong.
Họ quên mất rằng, những cuộc vui đó chỉ là chiếc áo choàng bằng nhung, che đậy đi sự lạnh lẽo của tâm hồn. Rượu càng tràn ly, lý trí càng chìm sâu, và thời gian trôi qua không phải để bồi đắp mà là để bào mòn. Họ dành những giờ phút quý giá nhất, những nguồn năng lượng dồi dào nhất, cho những mối quan hệ có thể tan biến như bọt bia khi khó khăn ập đến. Họ chỉ trở về nhà khi cuộc vui đã tàn, khi hơi men đã thấm đẫm mệt mỏi, và sự hiện diện của họ chỉ còn là một cái bóng vật vờ, một tiếng thở dài nặng nề trong đêm khuya. Điều đáng buồn là, người đàn ông nông cạn không nhận ra rằng, điều họ đang bỏ lỡ không phải là một nghĩa vụ, mà là một đặc ân thiêng liêng: đặc ân được chứng kiến sự lớn lên của con cái, đặc ân được sẻ chia những lo âu thầm kín nhất của người vợ, đặc ân được trở thành người hùng thầm lặng trong mái ấm của mình. Mỗi đêm khuya trở về là một lần họ đánh cược và gần như luôn thua trong ván bài tình cảm, đánh mất từng chút một sự kết nối và lòng tin.
Ngược lại, đàn ông khôn ngoan luôn hiểu rằng bản chất của cuộc đời là sự ưu tiên, và sự ưu tiên của họ không bao giờ thay đổi: vợ con và gia đình luôn là bến đỗ đầu tiên và cũng là cuối cùng. Sự khôn ngoan của họ không đến từ trường lớp hay kinh nghiệm thương trường, mà từ một sự thấu hiểu sâu sắc về lẽ vô thường và giá trị trường cửu. Họ nhận ra rằng, năng lượng tinh thần và thời gian là nguồn tài nguyên có hạn, và nơi đầu tư sinh lời cao nhất, mang lại hạnh phúc thật sự, chính là tổ ấm. Với họ, sự nghiệp là phương tiện, nhưng gia đình mới là mục đích tối thượng của sự hiện hữu. Đàn ông khôn ngoan không sợ sự tĩnh lặng của căn nhà, họ tìm kiếm nó như một nơi nương náu tâm hồn. Họ không cần tiếng cụng ly rầm rộ để cảm thấy mình giá trị, bởi lẽ giá trị của họ được xác định bởi nụ cười của con thơ và ánh mắt tin tưởng của người bạn đời.
Họ nâng tầm bữa cơm gia đình từ một nhu cầu sinh học đơn thuần thành một nghi thức linh thiêng, một khoảnh khắc của sự sum vầy vui vẻ. Một bữa cơm ngon lành, không cần phải cao sang, mà là sự hiện diện trọn vẹn của người chồng, người cha, là câu chuyện kể về một ngày đã qua, là tiếng cười giòn tan của con trẻ. Đó là những viên gạch bền vững xây nên nền tảng của tình yêu thương và sự gắn kết. Họ chọn cái bàn ăn tròn, ấm cúng hơn là cái bàn tiệc lạnh lẽo. Họ chọn lắng nghe câu chuyện của con về một con kiến nhỏ bé, thay vì nghe lời khoe khoang sáo rỗng của một đồng nghiệp. Đó không phải là sự hy sinh, mà là một sự đầu tư có ý thức, một quyết định tự do để chọn điều có ý nghĩa nhất. Đàn ông khôn ngoan hiểu rằng, sự hiện diện vật lý chỉ là một phần nhỏ; điều quan trọng là sự hiện diện tinh thần, sự quan tâm tận đáy lòng và khả năng kiến tạo không gian an toàn, hạnh phúc cho những người thân yêu.
Sự khác biệt cốt lõi giữa hai mẫu người này nằm ở tầm nhìn về thời gian. Người nông cạn sống trong cái hiện tại hối hả, chỉ biết đến những cảm xúc nhất thời; còn người khôn ngoan nhìn xa hơn, vào tương lai mà họ đang xây dựng. Họ biết rằng, cuộc đời là một chuỗi những bữa tiệc và những buổi tiệc tùng rồi cũng sẽ tàn. Tiếng nhạc sẽ tắt, ánh đèn sẽ lịm, những lời hứa hẹn trong men rượu sẽ bay hơi. Tiền bạc có thể mất đi, địa vị có thể thay đổi, và cả những người bạn thân thiết nhất cũng có thể rời xa khi lợi ích không còn. Mọi thứ trên thế giới này, từ niềm vui vật chất đến quan hệ xã hội, đều mang trong mình bản chất của sự kết thúc, của sự vô thường.
Thế nhưng, có một thứ không bao giờ tàn, một thứ vẫn còn nguyên vẹn và thậm chí còn sâu đậm hơn sau mỗi lần thử thách: đó chính là vợ con và tình thân. Tình thân là sợi dây thiêng liêng được dệt nên từ những hy sinh nhỏ nhặt, những lời an ủi thầm kín, những đêm thức trắng chăm sóc và những bữa cơm quây quần. Đó là một cam kết vĩnh cửu, không phải với một cá nhân hoàn hảo, mà với một gia đình không hoàn hảo nhưng duy nhất. Khi người đàn ông khôn ngoan chọn quay lưng lại với cuộc chơi để ôm lấy con mình, anh ta không chỉ đơn thuần là trở về nhà, mà anh ta đang xây dựng một pháo đài tinh thần không thể bị đổ vỡ, một di sản tình yêu sẽ tồn tại mãi mãi trong ký ức và tâm hồn của thế hệ sau.
Tình yêu thương gia đình không chỉ là sự an ủi trong tuổi xế chiều, mà còn là ngọn hải đăng vững chãi trong những cơn bão cuộc đời. Khi mọi thứ sụp đổ, khi người đàn ông đứng trước thất bại, điều duy nhất giữ anh ta lại chính là tổ ấm mà anh ta đã dày công vun đắp. Đó là lý do tại sao, đàn ông khôn ngoan, thay vì chạy theo những cơn khát nhất thời, lại trân trọng từng khoảnh khắc được sum vầy. Họ hiểu rằng, những giá trị thật sự không phải là những thứ có thể mua được hay trưng bày, mà là những cảm xúc được chia sẻ, những ký ức được khắc sâu.
Để kết thúc, chúng ta phải thừa nhận rằng, không có con đường nào dễ dàng. Sự khôn ngoan đòi hỏi một ý chí thép và một trái tim nhân hậu để từ chối những cám dỗ phù phiếm của thế giới bên ngoài. Nhưng phần thưởng dành cho sự lựa chọn ấy là vô giá: đó là một cuộc đời không hối tiếc, một tâm hồn được lấp đầy bằng tình yêu thương chân thật, và một vị trí không thể thay thế trong trái tim của những người thân yêu nhất. Người đàn ông khôn ngoan, sau cùng, là người đã tìm thấy thiên đường của mình ngay trong căn nhà nhỏ bé, chứ không phải ở bất kỳ nơi hội hè nào. Anh ta là người hiểu được chân lý vĩnh cửu: cuộc chơi nào rồi cũng tàn, chỉ có vợ con và tình thân là còn mãi. Đó là bản chất của sự trưởng thành, là vinh quang thầm lặng của một người đàn ông đích thực.


 

Nguồn tin: Lm. Anmai, CSsR.

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Thống kê

  • Đang truy cập690
  • Hôm nay11,146
  • Tháng hiện tại192,691
  • Tổng lượt truy cập40,896,555
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây