CUỘC ĐỜI CỦA MỘT CHIẾC LÁ

Thứ sáu - 14/11/2025 00:18
tải xuống (12)
tải xuống (12)
Có người từng nói: “Một chiếc lá rơi xuống, không phải vì gió thổi, mà vì nó đã đến lúc phải rời cành.” Câu nói ấy nghe qua tưởng nhẹ, mà thấm đến tận lòng người, lay động những suy tư sâu thẳm nhất về sự sống và cái chết, về sự hiện hữu và sự buông bỏ. Cuộc đời mỗi chúng ta, suy cho cùng, cũng giống như hành trình trọn vẹn của một chiếc lá—từ mầm xanh non tơ khát khao ánh sáng, đẫm sương sớm tinh khôi, vươn mình giữa bão táp, rồi úa vàng, khô héo, và cuối cùng là rời đi trong lặng lẽ, hoàn thành sứ mệnh của một kiếp luân hồi.
Hành trình ấy là một chuỗi những khoảnh khắc được mượn tạm. Mùa xuân không thể nào vĩnh cửu, và sức sống dâng trào nơi đầu cành rồi cũng phải nhường chỗ cho sự tĩnh lặng của mùa thu. Khi còn trẻ, ta mang trong mình màu xanh kiêu hãnh của nhựa sống. Ta mải chạy theo những điều phía trước — danh vọng lấp lánh, tình yêu cuồng nhiệt, khát vọng khẳng định bản thân với thế giới. Ta tin rằng mình là trung tâm của vũ trụ, rằng thời gian là vô tận, và sức lực là vô biên. Ta lao đi, đôi khi là một sự vô tâm không cố ý, lướt qua những bóng hình thân thuộc nhất, ít khi dừng lại để nhìn xem những người đi bên cạnh mình, những người đã âm thầm nâng đỡ ta, đã mỏi chưa, đã cần một bàn tay nắm lại, một lời hỏi han chân thành chưa. Ta coi sự hiện diện của họ như một điều hiển nhiên, như bầu trời phải có nắng, như dòng sông phải có nước.
Chỉ đến khi một chiếc lá đầu tiên rời cành trong cuộc đời mình—khi một ai đó yêu thương ta rời đi mãi mãi—ta mới giật mình nhận ra chân lý: Mọi thứ trong đời, dù quý giá đến đâu, cũng chỉ là một sự kiện được mượn tạm mà thôi. Ta mượn tuổi trẻ từ thời gian, mượn sức khỏe từ tạo hóa, và mượn yêu thương từ những người xung quanh. Ta bàng hoàng trước sự trống vắng không thể lấp đầy, trước sự im lặng sâu hơn mọi tiếng động. Người cha từng lặng lẽ chờ ta về sau mỗi chuyến đi dài, ánh mắt dõi theo chiếc xe khuất dần nơi cuối ngõ. Người mẹ từng khẽ khàng mở cửa, sợ ta giật mình trong giấc ngủ sau những đêm dài mệt mỏi. Giờ lại lặng lẽ ngồi nhìn chiếc điện thoại không sáng lên tin nhắn nào, hoặc chỉ còn là một bức ảnh không thể chạm tới.
Và ta — giữa bao nhiêu ồn ã của đời sống, giữa những cuộc họp không hồi kết và những kế hoạch xa vời — lại ngỡ rằng vẫn còn nhiều thời gian để yêu thương, để nói lời xin lỗi, để làm trọn vẹn chữ hiếu. Chúng ta đều tự an ủi rằng mai này sẽ bù đắp, mai này sẽ về thăm, mai này sẽ gọi điện, mai này sẽ nấu một bữa cơm thật ngon cho cả nhà. Nhưng đôi khi, cái “mai này” trì hoãn ấy lại đến trễ một đời người. Có những bữa cơm sum họp chưa kịp ngồi chung đã thành ký ức. Có những câu “con xin lỗi” hay “con thương cha mẹ” chưa kịp nói ra đã trở thành tiếng nấc nghẹn ngào. Đến khi muốn gọi một tiếng “mẹ ơi” hay “cha ơi” với tất cả sự hối lỗi và trìu mến, lại chỉ còn vang vọng trong lòng mình, trong căn nhà cũ kỹ giờ thiếu đi hơi ấm. Sự tiếc nuối ấy, như hai chữ “giá như” cứa mãi vào tim, là một nỗi đau không thể xóa nhòa, mà chỉ có thể được chuyển hóa thành sự trưởng thành muộn màng.
Sống đến một tuổi nào đó, ta mới thực sự hiểu rằng cuộc đời là một trường học vĩ đại của sự buông bỏ và chấp nhận. Chữa lành không phải là ép mình quên đi nỗi đau, không phải là phủ nhận sự mất mát, mà là học cách mỉm cười trong sự vô thường. Đó là khi ta thôi níu kéo những điều đã qua, biết ơn sâu sắc những người từng đi cùng ta một đoạn đường, dù họ không còn bên cạnh. Ta biết ơn chính chiếc lá đã xanh tươi hết mình, biết ơn cơn gió đã đưa nó bay, và biết ơn cả mặt đất đã đón nhận nó khi chạm xuống. Đời người là những lần tiễn đưa không thể tránh khỏi: tiễn biệt tuổi trẻ của chính mình qua những nếp nhăn nơi khóe mắt, tiễn cha mẹ dần khuất sau cánh cửa cõi tạm với sự tĩnh lặng của hoàng hôn, tiễn con cái bước ra đời bằng ánh mắt lo lắng xen lẫn tự hào.
Và sau mỗi lần tiễn đưa ấy, ta không hề yếu đi, mà ngược lại, ta trưởng thành hơn một chút, dù trong lòng có chùng xuống bao nhiêu. Sự mất mát dạy ta trân trọng những gì còn lại. Nó biến cái nhìn vội vã của tuổi trẻ thành cái nhìn sâu lắng, tĩnh tại của người đã trải qua phong ba. Ta bắt đầu sống chậm lại, không phải vì hết sức, mà vì đã tìm thấy ý nghĩa thực sự của sự sống. Ta hiểu rằng, giá trị của một đời người không nằm ở số tài sản tích lũy được, mà nằm ở số lần ta đã dâng tặng yêu thương, đã tha thứ chân thành, và đã sống trọn vẹn với giây phút hiện tại.
Chiếc lá cuối cùng trên cành, khi đã hoàn thành sứ mệnh của mình, không hề sợ rơi. Nó đã dâng trọn sắc xanh, đã hứng trọn những cơn mưa rào, đã nhảy múa trong nắng hè, và đã chuẩn bị cho sự nghỉ ngơi. Sự buông tay của chiếc lá không phải là thất bại, mà là một hành động cao quý của sự hoàn tất. Con người cũng vậy—nếu đã sống hết lòng, đã yêu hết mình, đã làm trọn vẹn những vai trò và trách nhiệm của mình trong cuộc đời, thì ngày buông tay cũng là ngày an yên nhất. Đó là lúc ta có thể nhẹ nhàng nhắm mắt lại, mang theo bên mình không phải là nỗi hối tiếc của “giá như,” mà là sự mãn nguyện của “tôi đã sống.”
Vậy nên, hãy sống sao cho ngày hôm nay không còn hối tiếc. Khi còn có thể, hãy về thăm nhà, gọi một cuộc điện thoại không vì công việc, nấu một bữa cơm giản dị, và quan trọng nhất, ôm người thân một cái thật lâu, để hơi ấm ấy lưu lại mãi mãi. Đừng để “giá như” trở thành hai chữ cứa mãi trong lòng, đừng để màu xanh của đời mình vụt tắt mà chưa kịp tỏa sáng. Hãy trở thành chiếc lá xanh tươi và mạnh mẽ nhất, sẵn sàng cho vũ điệu buông tay cuối cùng, một vũ điệu của sự an bình và trọn vẹn.


 

Nguồn tin: Lm. Anmai, CSsR.

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

Thống kê

  • Đang truy cập704
  • Hôm nay13,984
  • Tháng hiện tại195,529
  • Tổng lượt truy cập40,899,393
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây