KIÊN NHẪN KHI CẦU NGUYỆN

Chủ nhật - 19/10/2025 01:09
KIÊN NHẪN KHI CẦU NGUYỆN

Ca dao, tục ngữ Việt Nam ta có dạy: “Có công mài sắt, có ngày nên kim”, hay “Chữ nhẫn là chữ tương vàng, ai mà nhẫn được thì càng sống lâu.” Hoặc như người đời vẫn nói: “Đi buôn lúc lỗ lúc lời, có công bền chí, có thời phất to.”

Kiên trì và bền chí luôn là chiếc chìa khóa mở cánh cửa của thành công. Ai cũng biết điều đó. Thế nhưng, trong việc cầu nguyện – khi khấn xin cùng Chúa – người ta lại thường không kiên nhẫn chút nào cả. Trong số đó có cả tôi.

Hễ mở miệng cầu xin điều gì là ta muốn Chúa ban cho ngay lập tức, như thể muốn Người phải nhanh lẹ như một chiếc máy bán hàng tự động: bỏ vào một đồng, bấm nút, là lập tức có lon nước ngọt rơi ra cho mình.

Bạn thân mến, những lời cầu xin của chúng ta, dù là chính đáng và hợp lý đến đâu, vẫn cần có sự kiên nhẫn. Giống như người đàn bà góa trong Tin Mừng hôm nay: nhờ kiên trì mà bà đã nhận được điều mình mong muốn. Vậy thì bạn và tôi, nếu biết kiên trì trong lời cầu nguyện, chắc chắn cũng sẽ được Thiên Chúa nhậm lời.

Tuy nhiên, xin bạn đừng nghĩ rằng “xin gì được nấy”. Chỉ khi nào điều ta cầu xin không làm hại cho linh hồn mình, cho gia đình và cộng đoàn, thì Chúa mới ban cho mà thôi.

Để có thể vững tâm và kiên trì trong khi cầu nguyện, tôi nghĩ bạn và tôi cần ghi nhớ ba điều sau đây:

1. Khi cầu nguyện, hãy nói: “Nếu đẹp lòng Chúa, nếu Chúa muốn, xin ban cho con ơn này, ơn kia.”

Dù cầu xin điều lớn hay nhỏ, chúng ta hãy luôn đặt mình trong thánh ý Chúa.

2. Tin chắc rằng Thiên Chúa là Đấng trung tín.

Ngài không bao giờ cho chúng ta “bánh vẽ” hay “thịt lừa”. Chính Chúa Giêsu đã khẳng định:

“Cứ xin thì sẽ được, cứ tìm thì sẽ thấy, cứ gõ thì sẽ mở cho.”

Nhưng bạn và tôi đừng xin những điều phù phiếm – chẳng hạn như trúng “mega jackpot” hay thắng lớn ở casino. Bởi khi “trúng số” là lúc ta… “tới số”! Tiền bạc đỏ đen, không do lao động chính đáng, chỉ đem lại nguy hiểm và tai hại cho bản thân, gia đình và cả linh hồn của chúng ta mà thôi.

3. Xác tín rằng Thiên Chúa là Cha nhân ái vô cùng.

Ngài luôn chăm sóc, lo lắng và gìn giữ chúng ta trong mọi nẻo đường đời. Ngài biết rõ chúng ta cần gì. Nếu sau những lời cầu nguyện tha thiết mà bạn không thấy Chúa đáp lại, thì chắc chắn điều bạn xin không có lợi cho bạn, cả phần xác lẫn phần hồn, nên Người không ban.

Chúa Giêsu đã phán: “Nếu anh em là những kẻ xấu mà còn biết cho con cái mình của tốt, phương chi Cha trên trời…”

Thiên Chúa là Cha của chúng ta – tốt lành và quảng đại hơn cha mẹ trần gian bội phần. Ngài luôn che chở, nâng đỡ, và lo lắng cho bạn, cho tôi, vì chúng ta là con cái của Ngài.

Vì thế, hãy kiên nhẫn khi cầu nguyện. Nếu điều ta xin đẹp lòng Chúa và có lợi cho linh hồn mình, chắc chắn Ngài sẽ nhậm lời.

Chính Chúa Giêsu đã khẳng định: “Chẳng lẽ Thiên Chúa lại không minh xét cho những kẻ Người đã tuyển chọn, ngày đêm kêu cầu Người sao? Lẽ nào Người bắt họ chờ đợi mãi?”

Xin bạn ghi nhớ: Thiên Chúa không dùng đồng hồ của loài người, cũng không tính thời gian bằng lịch của chúng ta.

Vì vậy, đừng than phiền hay trách móc Chúa rằng: “Con cầu nguyện mấy tháng, mấy năm rồi mà Chúa vẫn làm ngơ sao?”

Hãy kiên trì và nhẫn nại trong khi cầu xin, bởi Thiên Chúa là Cha nhân hậu – Đấng luôn ban điều tốt lành cho những ai kêu xin Người.

Cầu chúc bạn và những người thân yêu có một cuối tuần mạnh khỏe, bình an, và nhất là luôn kiên trì, bền chí trong đời sống cầu nguyện. mục lục

Lm. Đaminh Phạm Tĩnh, SDD

KIÊN TRÌ CẦU XIN, ĐỪNG NGÃ LÒNG

Cuộc đời Kitô hữu là một hành trình đức tin được đo lường không chỉ bằng những lời tuyên xưng, mà còn bằng sự kiên trì, là khả năng giữ vững niềm tin và hy vọng trước những thử thách kéo dài, sự mệt mỏi thể xác và những cám dỗ muốn buông xuôi. Các bài đọc Kinh Thánh hôm nay đều đưa ra một giáo huấn duy nhất và cốt yếu: cầu nguyện luôn, đừng ngã lòng.

1. Kiên trì cầu xin

Dụ ngôn về bà góa và vị thẩm phán bất lương là một bài học đầy tính sư phạm của Chúa Giêsu, ngay từ câu mở đầu: “Chúa Giêsu kể cho các môn đệ dụ ngôn sau đây, để dạy các ông phải cầu nguyện luôn, không được nản chí” (Lc18:1).

Ông quan toà được mô tả là người hoàn toàn: “chẳng kính sợ Thiên Chúa, mà cũng chẳng coi ai ra gì” (Lc18:2). Ông ta là hình ảnh tệ hại của quyền lực thế gian, là sự tương phản hoàn toàn với Thiên Chúa.

Đối lập với ông là bà góa, tượng trưng cho sự yếu đuối, dễ bị tổn thương và không có tiếng nói trong xã hội Do Thái ngày xưa. Bà không có ai bảo vệ, không có tiền của, và chỉ có một vũ khí duy nhất là nhẫn nại quấy rầy: “Nhiều lần đến thưa với ông: đối phương tôi hại tôi, xin ngài minh xét cho” (Lc18:3).

Sự kiên trì của bà góa đã đánh bại sự chai lì của quan tòa. Ông ta quyết định ra tay không phải vì lòng thương xót hay công lý, mà vì sự mệt mỏi và khó chịu cỉa chính ông ta: “nhưng mụ goá này quấy rầy mãi, thì ta xét xử cho rồi, kẻo mụ ấy cứ đến hoài, làm ta nhức đầu nhức óc” (Lc18:5). Sức mạnh của sự bền bỉ vượt lên trên cả sự bất chính và lòng dạ vô nhân của quan toà. Dụ ngôn không ca ngợi ông quan tòa, mà ca ngợi ý chí không bỏ cuộc của bà góa. Bài học của dụ ngôn nằm ở chỗ: nếu sự kiên trì của con người có thể khuất phục một vị quan toà bất lương, “Vậy chẳng lẽ Thiên Chúa lại không minh xét cho những kẻ Ngài đã tuyển chọn, ngày đêm hằng kêu cứu với Ngài sao? Lẽ nào Ngài bắt họ chờ đợi mãi?” (Lc18: 7-8).

Thiên Chúa không phải là ông quan tòa bất lương. Ngài là Cha. Ngài không cần phải bị “quấy rầy” thì  mới hành động, vì Ngài “tôn trọng” và “yêu thương” con người bằng tình yêu vô biên. Tuy nhiên, Thiên Chúa muốn chúng ta kiên trì:

  • Để thanh luyện ý muốn, vì cầu nguyện liên lỉ giúp chúng ta hiểu rõ hơn điều ta thực sự cần, là ý muốn của Thiên Chúa, thay vì điều ta muốn nhất thời.

  • Để tăng trưởng đức tin, vì sự chờ đợi rèn luyện chúng ta tin tưởng vào lòng trung tín của Ngài, chứ không phải thúc bách Ngài mau chóng đáp ứng mong cầu của chúng ta.

  • Để chuẩn bị cho ân sủng, vì thời gian chờ đợi là thời gian chuẩn bị tâm hồn chúng ta đón nhận ân sủng Ngài sẽ ban cho, biết trân trọng giá trị của ơn ban đó.

Thánh Augustinô giải thích sâu sắc về sự kiên trì trong cầu nguyện: “Chúa Giêsu răn dạy ‘Phải luôn cầu nguyện, đừng nản lòng’ và Ngài cho chúng ta một dụ ngôn về vị thẩm phán bất công. Vậy nên, chúng ta đừng nản lòng trong việc cầu nguyện. Mặc dù Ngài trì hoãn điều Ngài sẽ ban, nhưng Ngài không lấy mất điều đó khỏi chúng ta; vì chúng ta có thể tin chắc vào lời hứa của Ngài, xin đừng nản lòng trong việc cầu nguyện.” [1] 

Đức Phanxicô cũng đã nhấn mạnh rằng: “Đức tin và sự kiên trì đi đôi với nhau, bởi vì nếu bạn có đức tin, chắc chắn Chúa sẽ ban cho bạn điều bạn xin. Và nếu Chúa bắt bạn chờ đợi, hãy gõ, gõ, gõ: cuối cùng Chúa sẽ ban ơn cho bạn...Ngài làm điều đó vì lợi ích của chúng ta, để chúng ta quý trọng việc cầu nguyện. Hãy quý trọng việc cầu nguyện, đừng như vẹt: lắm lời nhưng vô nghĩa,  không hơn không kém…Không, ở đây chính là sự kiên trì. Chính là đức tin. Chúa Kitô dạy chúng ta cầu nguyện không phải để thay đổi ý muốn của Thiên Chúa, mà để thay đổi lòng dạ  của chúng ta” (Bài giảng, 23 tháng 3 năm 2020, tại nhà nguyện thánh Mátta).

Lời kết của dụ ngôn là một sự chuyển hướng đột ngột, từ sự trấn an sang một lời chất vấn đầy thách thức: “Nhưng khi Con Người ngự đến, liệu Ngài còn thấy lòng tin trên mặt đất nữa chăng?” (Lc18:8). Đây là lời thách đố vang vọng xuyên suốt lịch sử, mời gọi mỗi người chúng ta phải sống một đức tin hành động, kiên trì, và không bao giờ ngã lòng. Sự chậm trễ mà chúng ta cảm nhận được không phải do Thiên Chúa trì hoãn, mà là một phép thử cho sự kiên trì của chúng ta. Chúa Giêsu như đang hỏi mỗi người chúng ta: liệu khi mọi hy vọng đã cạn, khi sự chờ đợi đã quá lâu, khi những lời cầu xin tưởng chừng như không được đáp lại, thì liệu chúng ta có còn giữ được ngọn lửa đức tin không? Lòng tin mà Chúa tìm kiếm vào ngày Ngài trở lại là sự kiên trì hành động như lòng tin của bà góa và sự chịu đựng bền bỉ như lòng tin của Thánh Phaolô.

2. Kiên trì là sức mạnh mang tính cộng đoàn và cầu thay nguyện giúp

Trong trận chiến với người Amalếch, Giosuê dẫn quân dưới thung lũng, còn Môsê, Aaron và Hur lên đỉnh núi. Kết quả trận chiến không dựa vào sức mạnh Israel, mà dựa vào tư thế cầu nguyện của Môsê: “Khi nào ông Môsê giơ tay lên, thì dân Israel thắng thế; còn khi ông hạ tay xuống, thì Amalếch thắng thế” (Xh17:11). Hành động giơ tay của Môsê là sự chuyển cầu mạnh mẽ, tiên trưng cho Thập Giá Chúa Kitô, Đấng giang tay cầu xin ơn cứu rỗi trên đồi Canvê. Trận chiến của Giosuê phản ánh cuộc chiến thiêng liêng trong lòng của mỗi người chúng ta. Điều này dạy rằng mọi nỗ lực của chúng ta cần được nâng đỡ bởi việc cầu nguyện, với đôi tay giơ lên hướng về Thiên Chúa. Thánh Cyprianô thành Carthage đã nhấn mạnh rằng: “Tấm gương về sự kiên trì và bền bỉ được nêu ra trong sách Xuất hành, khi Môsê giơ hai tay mở rộng như dấu chỉ bí tích Thập Giá thì ông đánh bại Amalếch, kẻ mang hình bóng của ma quỷ, và Môsê không thể chiến thắng kẻ thù của mình nếu ông không kiên trì liên tục giơ hai tay lên cao.” [2]

Môsê cũng cảm thấy mỏi mệt: “Ông Môsê mỏi tay, nên người ta lấy một hòn đá kê cho ông ngồi, còn ông Aharon và ông Khua thì đỡ tay ông, mỗi người một bên. Nhờ vậy, tay ông Môsê cứ giơ lên được mãi, cho đến khi mặt trời lặn” (Xh17:12). Ngay cả những vĩ nhân, những vị ngôn sứ đang thực hiện lệnh truyền của Thiên Chúa, cũng có giới hạn và không thể kiên trì một mình. Sự kiên trì đòi hỏi sự cộng tác.

Tư tế Aharon và ông Khua, người đại diện cho dân, là hình ảnh tuyệt vời của cộng đoàn hỗ trợ. Họ không chiến đấu dưới thung lũng, nhưng vai trò của họ còn quan trọng hơn: duy trì hành vi chuyển cầu cần thiết cho chiến thắng. Đây là nguyên tắc cốt lõi của sự Hiệp Thông Các Thánh: chúng ta cần nhau để nâng đỡ nhau trong lời cầu nguyện. Sự kiên trì trong lời cầu nguyện không phải là trách nhiệm cá nhân đơn lẻ, mà là một sứ vụ cộng đoàn. Trong đoàn dân của Chúa Kitô, chúng ta không được phép vui sướng hay mệt mỏi và ngã lòng như thể chỉ có một mình.

Đức Phanxicô, khi suy niệm về sự chuyển cầu, đã nói: “Giáo Hội, trong tất cả các thành viên của mình, có sứ mệnh thực hành lời cầu nguyện chuyển cầu cho người khác. Điều này đặc biệt đúng với những người đảm nhận vai trò trách nhiệm: cha mẹ, thầy cô, thừa tác viên được truyền chức, bề trên các cộng đoàn…Hãy cầu nguyện cho người khác cách dịu dàng. Tất cả chúng ta đều là những chiếc lá trên cùng một cây: mỗi chiếc lá rơi xuống đều nhắc nhở chúng ta về lòng đạo đức cao cả cần được nuôi dưỡng bằng lời cầu nguyện cho nhau. Vậy chúng ta hãy cầu nguyện cho nhau. Điều đó sẽ mang lại lợi ích cho chúng ta và cho mọi người” (Buổi tiếp kiến chung, 16 tháng 12 năm 2020).

3. Lòng trung kiên trong sứ vụ

Trong thư gửi cho Timôthê, cuối cùng cũng là thư cuối cùng của ngài, Thánh Phaolô đã để lại không chỉ là lời trăn trối mà là một di chúc thiêng liêng về lòng trung kiên trong sứ vụ. Lời khuyên “Phần anh, hãy giữ vững những gì anh đã học được và đã tin chắc. Anh biết anh đã học với những ai” (2 Tm 3:14) mời gọi chúng ta một sự hồi tâm sâu sắc về cội rễ đức tin của mình. Đức tin không phải là một lý thuyết mơ hồ, mà là một kho tàng được truyền trao, bắt nguồn từ những người thầy, những người hướng dẫn đã sống và làm chứng cho Lời Chúa. Điều này nhắc nhở mỗi Kitô hữu hãy nhớ đến những người thầy đầu tiên đã gieo Lời Chúa vào lòng mình - có thể là cha mẹ, những người đỡ đầu, hay vị linh mục giảng dạy. Việc giữ vững những điều đã “tin chắc” là một lời cam kết không dao động trước phong ba của thế giới, một sự neo chặt tâm hồn vào những chân lý vĩnh cửu.

Tuy nhiên, đức tin không thể dừng lại ở sự bảo toàn cá nhân; đức tin phải được biểu lộ qua sứ vụ. Thánh Phaolô đã đưa ra một lời khuyên đầy uy quyền, như một lời cam kết trước mặt Thiên Chúa: “Hãy rao giảng lời Chúa, hãy lên tiếng, lúc thuận tiện cũng như lúc không thuận tiện” (2 Tm 4: 2). Đây là lời thúc giục ra khỏi vùng an toàn. Việc rao giảng Lời Chúa không chỉ dành cho các giáo sĩ hay những người có chức vụ, mà là trách nhiệm của mỗi người đã được rửa tội, trong mọi hoàn cảnh của cuộc sống.

Điều quan trọng nhất là phương cách thực hiện sứ vụ: “Hãy biện bác, ngăm đe, khuyên nhủ, với tất cả lòng nhẫn nại và chủ tâm dạy dỗ” (2 Tm 4: 2). Lời rao giảng của chúng ta phải mạnh mẽ nhưng luôn luôn nhẫn nại và đầy yêu thương. Chúng ta không được hành động trong sự tức giận hay nản lòng khi gặp chống đối, mà phải kiên trì, lấy sự nhẫn nại của Thiên Chúa làm mẫu mực. Sự kiên trì đó không chỉ là sự chịu đựng, mà là một hành động giáo dục kiên trì, đặt lợi ích và sự thăng tiến của người nghe lên hàng đầu. Đây là lời mời gọi biến cuộc đời mình thành một thông điệp sống động của Lời Chúa, sẵn sàng lên tiếng cho chân lý với tình yêu và sự kiên nhẫn như của Thiên Chúa: “Lời cầu nguyện và việc phục vụ của tôi phụ thuộc vào hoàn cảnh hay vào một tấm lòng kiên định trong Chúa? Chúa Giêsu nhắc nhở chúng ta nếu chúng ta kiên trì thì chúng ta không có gì phải sợ hãi, ngay cả trong những biến cố buồn bã và tồi tệ của cuộc sống, ngay cả trong những điều xấu xa mà chúng ta thấy chung quanh, bởi vì chúng ta luôn vững vàng trong điều tốt” (ĐGH Phanxicô, Kinh Truyền tin, 13 tháng 11 năm 2022).

Chừng nào chúng ta còn kiên trì rao giảng, chừng đó lòng tin vẫn còn trên mặt đất. Đó cần phải là cách chúng ta trả lời câu hỏi của Chúa Giêsu: “Nhưng khi Con Người ngự đến, liệu Ngài còn thấy lòng tin trên mặt đất nữa chăng?” (Lc 18:8). 

 

Nguồn tin: Phêrô Phạm Văn Trung ​​​​​​​

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

Thống kê

  • Đang truy cập20
  • Hôm nay9,016
  • Tháng hiện tại217,304
  • Tổng lượt truy cập40,558,020
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây