Có những ngày, cuộc đời dường như quá chật chội với những lo toan, và đôi vai người ta dường như trĩu nặng bởi những gánh gồng không tên gọi. Trong guồng quay hối hả của thời gian, giữa những được mất, hơn thua của kiếp nhân sinh, có bao giờ cậu dừng lại một chút, ngước mắt nhìn lên bầu trời cao rộng kia và thầm ước ao một điều gì đó thật nhẹ nhàng không? Có lẽ, tận sâu trong tâm khảm của mỗi người, ai cũng khao khát được vỗ về, được che chở. Và tôi, trong những giây phút tĩnh lặng nhất của lòng mình, chỉ muốn gửi đến cậu một lời cầu chúc, một niềm tin rằng: Hy vọng thế giới này dịu dàng tựa như mây.
Mây là một sự hiện hữu kỳ diệu của tạo hóa. Mây không có hình thù cố định, không sắc cạnh, không làm tổn thương ai bao giờ. Mây cứ thế trôi, nhẹ tênh và tự tại. Hy vọng thế giới này cũng dịu dàng như thế, có thể che cho cậu bớt mệt nhọc vào những ngày nắng tới. Cuộc sống này, sẽ có lúc "nắng" rất gắt. Đó là cái nắng của áp lực, của sự phán xét, của những kỳ vọng đè nặng, hay sự khắc nghiệt của lòng người. Những lúc ấy, con người ta dễ cảm thấy khô cằn và kiệt quệ. Tôi mong sao, vào những thời khắc cậu cảm thấy mình như đang bước đi giữa sa mạc khô khốc của cuộc đời, sẽ có một áng mây trôi qua. Áng mây ấy có thể là một ánh mắt cảm thông, một cái nắm tay im lặng, hay đơn giản là một khoảnh khắc cậu được phép nghỉ ngơi, núp dưới bóng râm của sự bao dung, để thấy rằng đời vẫn còn chỗ cho sự mát lành, để cậu lấy lại sức mà đi tiếp chặng đường dài.
Và rồi, bầu trời không phải lúc nào cũng xanh trong, cũng như lòng người không phải lúc nào cũng bình yên. Sẽ có những nỗi buồn ập đến không báo trước, những tổn thương len lỏi vào tâm hồn khiến trái tim cậu đau nhói. Những lúc ấy, hy vọng thế giới này dịu dàng tựa như mây, kịp đổ cơn mưa xóa nhòa đi nỗi buồn đúng vào ngày cậu cảm thấy chênh vênh nhất. Người ta thường sợ mưa, sợ sự ảm đạm của bầu trời xám xịt. Nhưng cậu biết không, mưa cũng là một hồng ân. Mưa là cách mà bầu trời thả trôi những nặng nề đã kìm nén quá lâu. Nước mắt của cậu cũng vậy. Tôi mong thế giới này đủ dịu dàng để chấp nhận nỗi buồn của cậu, để cậu được phép khóc, được phép yếu đuối mà không cần phải gồng mình lên tỏ ra mạnh mẽ. Mong rằng cơn mưa ấy sẽ đến đúng lúc, gột rửa đi lớp bụi mờ của phiền muộn, làm dịu đi những vết thương đang rát bỏng, để sau cơn mưa, tâm hồn cậu lại được trong trẻo như bầu trời vừa được gột rửa. Sự dịu dàng của thế giới đôi khi không phải là ngăn cản nỗi buồn, mà là đồng hành cùng cậu đi qua cơn mưa ấy một cách bình an nhất.
Sự dịu dàng ấy còn hiện hữu ở sự tĩnh tại. Hy vọng thế giới này dịu dàng tựa như mây, thong dong trên bầu trời bao la, chỉ cần cậu ngước lên, bỗng nhiên cảm thấy lòng mình bình yên hơn bao giờ hết. Đã bao lâu rồi cậu không ngước nhìn bầu trời? Chúng ta thường cúi mặt xuống màn hình điện thoại, cúi mặt vào những trang hồ sơ, hay cúi mặt để che giấu những lo âu. Nhưng bầu trời vẫn luôn ở đó, bao dung và rộng lớn vô cùng. Những áng mây thong dong kia như một lời nhắc nhở lặng thầm về sự vô thường và tự tại. Khi cậu ngước lên nhìn mây, cậu sẽ thấy những rắc rối của mình bỗng trở nên nhỏ bé lại giữa vũ trụ bao la này. Sự thong dong của mây truyền cho cậu một nguồn năng lượng bình an, để cậu hiểu rằng: mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, cứ trôi đi nhẹ nhàng như mây bay, không cần phải vội vã, không cần phải tranh giành. Sự bình yên ấy không đến từ việc mọi thứ xung quanh hoàn hảo, mà đến từ việc tâm cậu đủ tĩnh lặng để đón nhận mọi thứ như áng mây đón nhận gió trời.
Và hơn cả thế giới bên ngoài, tôi hy vọng chính tâm hồn chúng ta cũng hóa thành những áng mây. Hy vọng chúng ta là những áng mây bay, không vì ai mà đau đớn, không vì ai mà buồn bã. Chúng ta thường hay đặt hạnh phúc của mình vào tay người khác, để rồi khi họ thay đổi, ta lại chới với, đớn đau. Nhưng mây thì không. Mây không vì ngọn núi cao mà dừng lại, không vì dòng sông sâu mà luyến tiếc, cũng không vì gió mạnh mà oán than. Mây cứ bay theo lộ trình của riêng mình. Tôi mong cậu có được sự tự do ấy trong tâm hồn. Mong cậu hiểu giá trị của chính mình, để không ai có thể làm cậu tổn thương sâu sắc, để cậu không phải dằn vặt vì những điều đã qua hay những người đã rời đi. Hãy cứ là mây, nhẹ nhàng trôi, trân trọng hiện tại và yêu thương chính bản thân mình. Sự tự do nội tâm chính là cội nguồn của hạnh phúc bền vững nhất.
Trong hành trình trôi nổi giữa nhân gian này, chúng ta không cô độc. Hy vọng chúng ta là những áng mây, cùng thong dong trên bầu trời cao rộng, cùng... dịu dàng với nhau. Thế giới này đã đủ khắc nghiệt rồi, xin đừng mang thêm bão tố vào đời nhau. Nếu chúng ta đều xem mình là mây, chúng ta sẽ biết cách va vào nhau thật nhẹ, hoặc trôi song song bên nhau một cách êm đềm. Sự dịu dàng giữa người với người là thứ ngôn ngữ đẹp nhất mà không cần lời nói. Đó là sự thấu hiểu, sự nhường nhịn, và lòng trắc ẩn. Khi ta nhìn người khác cũng đang mang trong mình những gánh nặng, những nỗi niềm riêng, ta sẽ bớt đi sự phán xét và thêm vào đó sự cảm thông. Cùng nhau thong dong, cùng nhau chia sẻ bầu trời, cùng nhau làm cho cuộc đời này bớt đi những góc cạnh sắc nhọn. Đó chẳng phải là điều tuyệt vời nhất sao?
Tất nhiên, cuộc đời không phải là một giấc mơ kéo dài bất tận. Sẽ có những khúc quanh, những vực sâu. Hy vọng chúng ta là những áng mây, dù biết không thể tránh khỏi những ngày trở nên xám xịt, u tối, nhưng, bằng một cách nào đó, chúng ta vẫn tin vào một ngày trời xanh. Mây đen rồi sẽ tan, bão tố rồi sẽ tạnh. Bản chất của mây vẫn là hơi nước tinh khiết, dù có bị nhuộm màu bởi giông bão thì sau cùng, khi ánh mặt trời chiếu rọi, nó lại trở về với vẻ đẹp ban sơ. Tôi mong cậu giữ vững niềm tin ấy. Dù hôm nay có u tối đến đâu, hãy tin rằng phía sau lớp mây xám xịt kia, mặt trời vẫn luôn tỏa sáng, và bầu trời xanh vẫn luôn chờ đợi. Hãy đón nắng, đón gió, tự tại, an nhiên. Hãy tin rằng những thử thách chỉ là tạm thời, là lớp vỏ xù xì bọc lấy viên ngọc quý. Chúng ta là những muôn trùng mây xanh, mang trong mình khát vọng của sự sống và niềm hy vọng không bao giờ tắt. Chính niềm tin ấy sẽ là đôi cánh nâng cậu dậy, đưa cậu bay qua những vùng trời u ám để tìm về miền ánh sáng.
Cuối cùng, tôi viết những dòng này không phải để vẽ nên một viễn cảnh xa vời, mà để gửi trao một chút hơi ấm. Hy vọng nơi này là áng mây, có thể nhẹ nhàng an ủi vào những lúc cậu yếu lòng! Có thể những con chữ này không thay đổi được thực tại khó khăn mà cậu đang đối diện, nhưng mong rằng nó như một cơn gió mát lành thổi qua tâm hồn cậu, hay như một bóng mây che dịu đi chút nắng gắt của cuộc đời. Bất cứ khi nào cậu cảm thấy mỏi mệt, hãy nhớ rằng cậu không đơn độc. Thế giới này vẫn còn đó những sự dịu dàng, vẫn còn đó những áng mây lang thang, và vẫn còn đó những lời cầu nguyện âm thầm dành cho cậu. Hãy cứ an yên mà sống, hãy cứ dịu dàng mà yêu thương, và hãy cứ tin tưởng rằng: Cậu xứng đáng với tất cả những gì êm đềm và đẹp đẽ nhất tựa như mây trời.
Nguồn tin: Lm. Anmai, CSsR
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn
Một phụ nữ nghèo ở Nghệ An thầm lặng chôn cất nhiều hài nhi xấu số
Lẽ Đời .
Công và quạ, con nào đẹp hơn?
Thành phố Mỹ có thể bị siêu động đất “hạt nhân” tách đôi.
Mười nguyên tắc thọ thêm nhiều tuổi.
Làm sao để hạnh phúc?
Little Saigon: 16 thủ khoa và á khoa Học Khu Garden Grove 2017 là gốc Việt
10 lý do chịu đau khổ
Người London dốc lòng cứu trợ cư dân trong vụ cháy chung cư
Trump và hiệp ước Paris về môi trường.