ĐẠO LÝ THẦM KÍN CỦA ĐẤT TRỜI

Thứ bảy - 06/12/2025 21:37
tải xuống (4)
tải xuống (4)

Giữa một thế giới ồn ào và vội vã, nơi con người luôn căng thẳng tìm kiếm ý nghĩa và lẽ phải qua những lời lẽ hoa mỹ hay những học thuyết phức tạp, thì Đạo lý đích thực vẫn lặng lẽ hiển hiện, không cần một diễn đàn hay một diễn giả nào, mà chỉ qua sự vận hành miên viễn của Thiên nhiên. Đó là bài học đầu tiên và nguyên thủy mà Tạo Hóa đã khắc ghi trên mọi vật, như một cuốn Kinh Thánh vĩ đại mở ra mỗi ngày, chờ đợi trái tim khiêm nhường tìm đến chiêm nghiệm. Người ta thường loay hoay tìm kiếm Chân Lý ở những nơi xa xôi, trong khi nó đang hé nở nơi đầu cành, nằm yên trong dòng suối, và bay lượn trên bầu trời xanh thẳm.

Hãy nhìn vào những hàng cây, nơi sự sống được dệt nên từ ánh sáng và thinh lặng. Cây cối đứng đó, cắm rễ sâu vào lòng đất mẹ, chẳng hề bon chen hay lớn tiếng đòi hỏi phần của mình. Chúng không tranh giành ánh nắng hay chất dinh dưỡng, nhưng hoàn toàn phó thác vào luật định thiêng liêng đã được thiết lập. Bài học đầu tiên là sự không tranh chấp (non-contention), một đức tính mà con người, trong cơn khát quyền lực và danh vọng, đã đánh mất từ lâu. Cây biết mình phải đâm chồi đúng mùa, nở hoa đúng lúc, kết trái đúng kỳ. Sự vận hành đó là một nhịp điệu hoàn hảo của ân sủng và kiên nhẫn, một bằng chứng hùng hồn rằng: trong trật tự của Thiên Chúa, mọi sự đều có thời điểm của nó. Cây không bao giờ cố gắng là một cái cây khác, nó chỉ trung thành với bản thể mà Tạo Hóa đã ban cho, một sự trung thành giản dị mà lại chứa đựng toàn bộ sự thánh thiện. Sự khiêm tốn này nhắc nhở chúng ta về lời mời gọi của Thầy Chí Thánh: “Hãy học cùng Ta, vì Ta hiền lành và khiêm nhường trong lòng” (Mt 11, 29).

Và kìa, dòng suối nhỏ bé đang hát khúc ca của sự nhường nhịn và bền bỉ. Con suối không mang vẻ uy nghi như ngọn núi cao chót vót chạm đến mây trời, cũng không có sự cao sang lộng lẫy như ánh cầu vồng sau cơn mưa. Nó chỉ đơn giản là biết chảy, biết uốn mình theo địa hình, chấp nhận mọi chướng ngại vật trên đường đi. Nó không cố gắng phá vỡ tảng đá sừng sững chắn ngang, mà kiên nhẫn tìm một khe hở, một lối đi vòng qua, hoặc nhẹ nhàng xói mòn nó theo thời gian. Con suối dạy chúng ta rằng sức mạnh đích thực không nằm ở sự hùng hổ, mà ở sự thích nghi và lòng nhẫn nại. Quan trọng hơn cả, con suối luôn biết nhường – nhường lại đất đai cho bờ bãi, nhường lại lối đi cho những sinh vật nhỏ bé – để rồi, sau cuộc hành trình dài đầy thử thách và khúc khuỷu, nó vẫn tuôn chảy, cuối cùng cũng hội nhập được vào đại dương bao la. Biển cả chính là đích điểm, là sự hiệp nhất viên mãn mà mọi tạo vật đều hướng tới, là hình ảnh của Thiên Đàng, nơi mọi dòng chảy ân sủng đều kết thúc trong Tình Yêu Tuyệt Đối.

Đạo lý về can đảm và lòng tin lại được thể hiện qua hành trình của loài chim. Tổ ấm là nơi an toàn, là hình ảnh của sự che chở và yêu thương. Nhưng chim non không được phép ở mãi trong sự bảo bọc đó. Khi đôi cánh đã đủ cứng cáp, khi lông đã đủ dày dặn, chúng buộc phải cất cánh bay vào bầu trời rộng lớn. Đó là khoảnh khắc của một cuộc ly khai đau đớn nhưng cần thiết, một lời mời gọi bước vào ơn gọi của mình. Bầu trời ngoài kia rộng lớn, có gió mạnh, có bão giông, và phía trước chưa chắc đã là một bến đỗ an toàn. Nhưng chim non vẫn bay, bởi chúng hiểu rằng sự sống không phải là ở mãi trong cái tổ an toàn chật hẹp, mà là đón nhận rủi ro để thực hiện sứ mệnh của mình. Con người cũng vậy, chúng ta được mời gọi rời bỏ vùng an toàn của mình, can đảm bước đi theo Thập Giá và tiếng gọi của Chúa Thánh Thần, dấn thân vào những nơi chưa chắc đã thấy an toàn, nhưng chắc chắn là nơi Thiên Ý muốn chúng ta hiện diện. Sứ điệp của loài chim là: Lòng Tin phải đi đôi với Hành Động, không thể cứ mãi bám víu vào những gì đã quen thuộc.

Và trên hết thảy, Mặt Trời vẫn mọc mỗi sớm mai, từ thuở tạo thiên lập địa đến nay, không hề vì một biến cố nào của nhân loại mà chậm lại một giây, cũng chẳng vì một lời cầu xin hay ca tụng của ai mà vội vã hơn. Mặt Trời là biểu tượng của sự hằng tín và vô vị lợi của Thiên Chúa. Ánh sáng của Người đổ xuống trên kẻ lành cũng như người dữ, trên ruộng lúa của người công chính cũng như trên mái nhà của kẻ tội lỗi. Đó là ánh sáng của Tình Yêu Phổ Quát, không phân biệt, không thiên vị, không ngừng nghỉ. Sự đều đặn và trung thành của Mặt Trời chính là lời nhắc nhở sâu sắc nhất về sự Quan Phòng không mệt mỏi của Thiên Chúa, về Giao Ước bất biến của Người với con người. Thiên Chúa không cần ai dạy Ngài phải làm gì, nhưng Ngài vẫn làm điều cần làm: yêu thương và ban phát sự sống.

Đạo lý trong thiên nhiên không bao giờ nằm ở lời nói hay sự phô trương; nó chỉ nằm ở sự vận hành không ngừng nghỉ (vận hành không ngừng nghỉ) theo Luật Tự Nhiên, Luật Thiêng Liêng. Không một sinh vật nào cần được dạy dỗ bằng ngôn ngữ con người về bản chất của chúng: không ai dạy con sông phải chảy xiết, không ai dạy gió phải thổi qua thung lũng, nhưng chúng vẫn làm điều cần làm một cách hoàn hảo và tự nhiên. Đây chính là trạng thái nguyên thủy mà con người đã từng có trước khi sa ngã: sống trọn vẹn trong ân sủng và sự vâng phục tuyệt đối.

Thế nhưng, con người lại là tạo vật duy nhất được đặt giữa đất trời nhưng lại thường xuyên quên lãng đất trời. Chúng ta được ban tặng lý trí và ý chí tự do, nhưng lại sử dụng chúng để tạo ra những rào cản phức tạp, những câu hỏi không lời giải, và những cuộc săn lùng Lẽ Sống vô vọng. Chúng ta tay lay hoay tìm kiếm ý nghĩa cuộc đời trong những triết lý cao siêu, trong những thành tựu vật chất to lớn, mà quên rằng xung quanh ta, ngay trước mắt ta, là những chân lý giản dị nhưng sâu thẳm. Một cành hoa đang hé nở giữa sương mai là chân lý về vẻ đẹp ngắn ngủi và sự tái sinh; một chiếc lá vàng rơi xuống là chân lý về sự buông bỏ và cái chết cần thiết để đón nhận sự sống mới; dòng suối chảy không ngừng là chân lý về sự kiên trì và hành trình hướng về cội nguồn.

Phúc thay cho những ai biết lắng nghe tiếng nói thầm kín của Thiên nhiên, bởi đó là nghe tiếng nói của Đấng Tạo Hóa. Người Công giáo chúng ta được mời gọi tái khám phá vẻ đẹp của sự giản dị, của lòng trung tín, và sự kiên nhẫn mà Thiên nhiên đã làm gương. Hãy thôi tìm kiếm những điều cao xa mà trở về với những hành động nhỏ bé: trung thành với bổn phận mỗi ngày, chấp nhận dòng chảy cuộc sống dù khúc khuỷu, và can đảm bước ra khỏi cái "tổ ấm" của sự ì ạch thiêng liêng để dấn thân cho Tình Yêu. Chỉ khi sống đồng điệu với nhịp điệu của đất trời, khi chấp nhận sự vận hành tự nhiên của ân sủng, con người mới thực sự tìm thấy bình an, tìm thấy Chân Lý, và tìm thấy lại chính mình trong Tình Yêu Vĩnh Cửu của Thiên Chúa.

Lm. Anmai, CSsR

Nguồn tin: Lm. Anmai, CSsR

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

Thống kê

  • Đang truy cập31
  • Hôm nay13,254
  • Tháng hiện tại90,686
  • Tổng lượt truy cập41,251,265
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây