BƯỚC ĐI TRONG HY VỌNG GIỮA TRỜI MƯA GIÔNG

Thứ ba - 02/12/2025 19:21
tải xuống (14)
tải xuống (14)
Cuộc đời của mỗi người Kitô hữu chúng ta là một cuộc hành hương không ngừng nghỉ về phía Nhà Cha, và trên con đường ấy, không phải lúc nào bầu trời cũng xanh trong hay thảm cỏ cũng êm mượt dưới chân. Có những lúc, hành trình ấy là sự đối diện trần trụi với những cơn mưa giông của phận người, với những thất bại ê chề và cả sự nhận biết đau đớn về sự giới hạn của chính mình. Những vần thơ mộc mạc mà chúng ta vừa suy gẫm như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng nhưng thấm thía về thái độ cần có của người môn đệ trước những nghịch cảnh của cuộc đời: "Có thể mình thất bại, nhưng không được nản lòng." Thất bại là một phần không thể thiếu trong thân phận con người yếu đuối, mỏng giòn.
Ngay cả các Tông đồ, những người đã cùng ăn, cùng uống và bước đi bên cạnh Thầy Giêsu, cũng đã từng nếm trải mùi vị cay đắng của thất bại. Phêrô đã thất bại khi chối Thầy, các môn đệ đã thất bại khi bỏ chạy dưới chân Thập giá. Nhưng điều làm nên sự thánh thiện không phải là chưa bao giờ ngã xuống, mà là biết ngước mắt nhìn lên sau mỗi lần vấp ngã. Trong đời sống đức tin, sự thất bại trong công việc, trong những dự định tông đồ, hay thậm chí là sự sa ngã trong đời sống thiêng liêng không phải là dấu chấm hết. Thiên Chúa không nhìn vào thành quả rực rỡ bên ngoài như cách thế gian thường đong đếm, Ngài nhìn vào tấm lòng và nỗ lực đứng dậy của chúng ta. Khi cơn mưa giông ập đến, khi mọi tính toán của lý trí con người sụp đổ, đó chính là lúc đức cậy cần được thắp lên mạnh mẽ nhất. Đừng để sự nản lòng làm nguội lạnh ngọn lửa tin yêu, bởi vì chính trong sự yếu đuối của chúng ta, sức mạnh của Thiên Chúa mới được trọn vẹn.
"Mắt nhìn về phía trước, bước giữa trời mưa giông." Hình ảnh này gợi lên cho chúng ta thái độ can trường của người môn đệ vác thập giá theo chân Chúa. Nhìn về phía trước không chỉ là nhìn vào tương lai vô định, mà là nhìn vào Đức Kitô, Đấng là Cùng Đích và là Hy Vọng của chúng ta. Giữa những bão tố của cuộc đời, khi mà những lo toan cơm áo gạo tiền, những hiểu lầm, chống đối hay bệnh tật bủa vây, chúng ta dễ bị cám dỗ cúi gầm mặt xuống đất để than van và tuyệt vọng.
Nhưng Lời Chúa mời gọi chúng ta ngước mắt lên. Bước đi giữa trời mưa giông với tâm thế của một người con tin tưởng vào sự Quan Phòng kỳ diệu của Cha. Mưa giông có thể làm ướt áo, có thể làm lạnh da thịt, nhưng không thể dập tắt được ngọn lửa của Thánh Thần trong tâm hồn nếu chúng ta biết phó thác. Sự kiên trì bước tới, dù chậm chạp, dù khó nhọc, chính là một lời tuyên xưng đức tin sống động nhất. Chúng ta không đi một mình, vì chính Thầy Giêsu cũng đã từng bước đi trong cơn giông bão của lòng người, của sự phản bội và của cái chết trên đồi Golgotha để mở ra con đường Phục Sinh. Vì thế, mỗi bước chân nhọc nhằn của chúng ta hôm nay đều có giá trị cứu độ khi được tháp nhập vào bước chân của Ngài.
Trong hành trình ấy, có lẽ không ít lần chúng ta tự ti về bản thân mình: "Có thể mình kém cỏi, không tài giỏi hơn người." Xã hội ngày nay thường tôn vinh những người tài năng xuất chúng, những thành công vang dội, khiến cho những con người bé nhỏ, bình thường dễ cảm thấy mình vô dụng và bị bỏ lại phía sau. Tuy nhiên, trong vương quốc của Thiên Chúa, thước đo giá trị lại hoàn toàn khác biệt. Chúa không chọn những người tài giỏi để làm việc cho Ngài, nhưng Ngài ban ơn cho những người Ngài chọn. Trong dụ ngôn về những nén bạc, Chúa không đòi hỏi người lãnh hai nén phải sinh lợi bằng người lãnh năm nén, Ngài chỉ cần sự trung tín và nỗ lực hết mình. "Nên dặn lòng cố gắng, hết sức mình thế thôi." Câu thơ nghe thật nhẹ nhàng nhưng chứa đựng một thần học sâu sắc về sự khiêm nhường và bổn phận.
"Hết sức mình" chính là giới hạn đẹp đẽ nhất mà con người có thể dâng lên Thiên Chúa. Như bà góa nghèo trong Tin Mừng chỉ bỏ vào thùng tiền hai đồng kẽm, nhưng Chúa Giêsu đã khen ngợi bà hơn tất cả những người giàu có khác, bởi bà đã dâng hiến tất cả những gì mình có. Khi chúng ta chấp nhận sự "kém cỏi" của mình với lòng khiêm hạ, và cố gắng chu toàn bổn phận hằng ngày với tình yêu mến lớn lao, đó chính là con đường nên thánh. Đừng so sánh mình với người khác, bởi mỗi người là một tác phẩm duy nhất của Thiên Chúa, có một ơn gọi riêng biệt và một thập giá riêng để vác. Việc của chúng ta là làm trọn vẹn "chữ Nhất" của mình trong giây phút hiện tại, còn kết quả ra sao, hãy để Chúa lo liệu.
Thế nhưng, là con người, chúng ta cũng có xác thịt, có cảm xúc, và không thể tránh khỏi những lúc yếu lòng. "Bạn biết không, có lúc, đôi chân mỏi và đau, lòng cạn vơi hạnh phúc, chẳng còn sức kêu gào." Đó là những đêm tối của linh hồn, những khoảnh khắc Vườn Dầu mà mỗi người đều phải trải qua. Có những lúc thập giá dường như quá nặng, đôi vai trĩu xuống và đôi chân muốn quỵ ngã. Nỗi đau thể xác cộng hưởng với sự khô khan trong tâm hồn khiến chúng ta cảm thấy như Thiên Chúa đang ẩn mặt.
Hạnh phúc trần gian thì mong manh, còn niềm vui thiêng liêng dường như cũng cạn kiệt. Thậm chí, "chẳng còn sức kêu gào" diễn tả một trạng thái kiệt quệ đến cùng cực, khi lời cầu nguyện chỉ còn là những tiếng thở dài thinh lặng. Nhưng anh chị em thân mến, chính trong sự thinh lặng đau đớn đó, Thiên Chúa đang ở gần chúng ta nhất. Khi chúng ta không còn sức để kêu gào, Chúa Thánh Thần sẽ cầu thay nguyện giúp cho chúng ta bằng những tiếng rên xiết khôn tả. Đừng sợ hãi sự mệt mỏi, đừng chối bỏ nỗi đau. Hãy dâng sự mỏi mệt ấy như một lễ vật, hãy hợp nhất nỗi đau ấy với nỗi đau của Chúa Giêsu trên Thánh Giá. Chính lúc chúng ta cảm thấy bất lực nhất là lúc ân sủng Chúa có cơ hội tuôn đổ dạt dào nhất, bởi "khi tôi yếu, chính là lúc tôi mạnh".
Nhìn rộng ra, chúng ta sẽ thấy một chân lý đơn sơ nhưng thực tế: "Nhưng mà, đời là thế, không ai sống dễ dàng." Cuộc đời này là thung lũng nước mắt, không ai được miễn trừ khỏi đau khổ, dù là người giàu sang hay nghèo hèn, dù là bậc tu trì hay người giáo dân. Nhận thức được điều này không phải để chúng ta bi quan yếm thế, nhưng để chúng ta có cái nhìn bao dung và cảm thông hơn với tha nhân. "Tất cả đều cố gắng, mưu cầu chút bình an." Ai cũng đang vác một thập giá nặng nề mà người khác không thấy. Ai cũng đang chiến đấu trong cuộc chiến riêng của họ để tìm kiếm sự bình an. Bình an mà chúng ta tìm kiếm không phải là sự vắng bóng của bão tố, mà là sự tĩnh lặng trong tâm hồn ngay giữa tâm bão, sự bình an mà thế gian không thể ban tặng, chỉ có Chúa mới có thể ban cho. Đó là sự bình an của một đứa trẻ ngủ ngon trong vòng tay mẹ, dù bên ngoài sấm chớp. Đó là sự bình an của người biết rằng mình được Thiên Chúa yêu thương, và mọi sự xảy đến đều nằm trong thánh ý nhiệm mầu của Ngài để mưu ích cho linh hồn chúng ta.
Vậy nên, hỡi người bạn lữ hành, dù hôm nay trời còn mưa giông, dù đôi chân đã mỏi và lòng đã chồn, xin hãy cứ bước tiếp. Đừng để thất bại làm bạn ngã lòng, đừng để sự kém cỏi làm bạn tự ti. Hãy cứ cố gắng hết sức mình trong bổn phận hằng ngày, gieo rắc tình yêu thương vào những nơi đau khổ. Hãy tin rằng sau cơn mưa trời lại sáng, và sau Thập giá là vinh quang Phục sinh. Chúa không đòi hỏi chúng ta phải thành công rực rỡ, Ngài chỉ mời gọi chúng ta trung tín bước đi cho đến cùng. Bình an đích thực không nằm ở đích đến xa xôi, mà nằm ngay trong từng bước chân phó thác của chúng ta hôm nay. Nguyện xin bình an của Chúa Kitô luôn ở cùng và nâng đỡ tâm hồn bạn trong mọi cảnh huống cuộc đời.

Nguồn tin: Lm. Anmai, CSsR

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

Thống kê

  • Đang truy cập44
  • Hôm nay14,705
  • Tháng hiện tại31,003
  • Tổng lượt truy cập41,191,582
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây