Trong những khoảng lặng sâu thẳm nhất của tâm hồn, khi ánh chiều tà bắt đầu buông xuống trên những chặng đường đời đã qua, tôi ngồi lại với chính mình, đối diện với Thiên Chúa trong sự thinh lặng thánh thiêng để nhìn lại hành trình dài đằng đẵng của một kiếp người. Có những lúc, con người ta thường ngoái nhìn quá khứ bằng ánh mắt tiếc nuối, day dứt hoặc thậm chí là oán trách những ngày tháng vụng dại của tuổi trẻ. Nhưng giờ đây, trong ân sủng và sự soi sáng của Thần Khí, tôi nhận ra rằng mình không còn oán trách tuổi trẻ nữa. Thay vào đó là một niềm tri ân sâu xa. Tôi cảm ơn tuổi trẻ, cảm ơn những ngày tháng chông chênh ấy, bởi chính nó đã dạy tôi cách sống ít sai lầm hơn, biết khiêm nhu cúi đầu trước sự Quan Phòng kỳ diệu của Thiên Chúa.
Tuổi trẻ, với tất cả sự nhiệt huyết nhưng cũng đầy kiêu hãnh, là thời điểm mà cái "tôi" thường lớn hơn cả bầu trời. Đó là lúc ta lao vào cuộc đời như con thiêu thân, muốn khẳng định mình, muốn chinh phục và nắm bắt mọi thứ trong tầm tay. Ta dễ dàng vấp ngã, dễ dàng tổn thương người khác và làm tổn thương chính mình bởi những quyết định nông nổi. Nếu nhìn theo con mắt thế gian, đó là những sai lầm, những vết sẹo xấu xí. Nhưng dưới cái nhìn của Đức Tin, đó lại là những "vết thương chữa lành". Chúa đã cho phép tôi đi qua những sai lầm ấy, không phải để trừng phạt, mà để tôi nhận ra giới hạn mỏng manh của phận người. Chính nhờ những lần vấp ngã đau điếng thời trai trẻ, tôi mới thấm thía rằng sức riêng của con người thật nhỏ bé, và nếu không có ơn Chúa nâng đỡ, không ai có thể đứng vững. Tuổi trẻ đã dạy tôi bài học về sự bao dung—bao dung với người khác vì hiểu rằng ai cũng mang trong mình những yếu đuối, và bao dung với chính mình để không chìm trong hố sâu của mặc cảm, nhưng biết đứng lên và tín thác vào lòng thương xót Chúa. Nếu không có những ngày tháng "sai lầm" ấy, làm sao tôi học được cách sống "đúng" hơn, làm sao tôi hiểu được giá trị của sự khiêm nhường và cẩn trọng trong từng lời nói, từng hành động của hiện tại?
Và rồi, cuộc đời không phải lúc nào cũng êm ả như dòng suối mát lành. Có những cơn bão lớn đã đi qua đời tôi, những cơn bão của sự mất mát, của sự phản bội, của những hiểu lầm và cả những thử thách đức tin tưởng chừng như muốn quật ngã cây lau sậy dập nát là tôi. Có những đêm đen tối tăm của linh hồn, tôi đã từng thốt lên như các môn đệ xưa trên biển hồ Galilê: "Thầy ơi, chúng ta chết mất!" Nhưng chính khi đi qua đủ bão tố, tôi mới thực sự hiểu thế nào là giá trị của bình yên. Bình yên mà tôi chọn hôm nay không phải là sự trốn chạy khỏi thế gian, cũng không phải là sự vô cảm trước nỗi đau của đồng loại. Bình yên ấy là sự tĩnh lặng sâu thẳm trong tâm hồn, là trạng thái của một trái tim đã được neo đậu chắc chắn nơi Thiên Chúa. Sau những ồn ào, tranh đấu, hơn thua của thế thái nhân tình, tôi nhận ra rằng mọi vinh hoa phú quý, mọi tiếng vỗ tay tán thưởng hay những lời chê bai chỉ trích, tất cả rồi cũng sẽ qua đi như mây khói. Chỉ có tình yêu của Chúa là ở lại. Khi đã nếm trải đủ vị đắng của bão giông, người ta không còn khao khát những cơn mưa rào vội vã, mà chỉ mong một chốn nương náu bình an dưới bóng cánh toàn năng của Ngài. Tôi chọn bình yên, nghĩa là chọn buông bỏ những tranh chấp vô nghĩa, chọn lùi lại một bước để nhường nhịn anh em, chọn im lặng khi bị hiểu lầm để Chúa là người biện hộ duy nhất.
Sự lựa chọn ấy dẫn tôi đến một lối sống mới: không cần ồn ào, chỉ cần lòng mình bớt nặng. Thế giới ngày nay quá ồn ào, tiếng ồn của phố thị, tiếng ồn của công nghệ, và đáng sợ hơn là tiếng ồn của những tham vọng, dục vọng trong chính lòng người. Trước kia, tôi sợ sự im lặng, tôi tìm đến những đám đông để khỏa lấp nỗi cô đơn. Nhưng giờ đây, tôi trân quý sự thinh lặng như một kho báu. Trong thinh lặng, tôi nghe được tiếng Chúa nói thì thầm, tiếng của lương tâm và tiếng kêu cứu của những tâm hồn khổ đau mà trước đây vì quá ồn ào tôi đã không nghe thấy. Lòng bớt nặng không có nghĩa là vứt bỏ trách nhiệm hay thập giá. Thập giá vẫn còn đó, bổn phận vẫn còn đó, nhưng gánh nặng của sự lo âu, của sự toan tính, của lòng ghen ghét đố kỵ đã được trút bỏ dưới chân Thánh Giá Chúa. Tôi học cách sống đơn sơ như trẻ nhỏ, trao phó mọi sự trong tay Chúa. Khi lòng không còn nặng nề bởi những chấp niệm, tôi thấy cuộc sống này nhẹ nhàng biết bao. Mỗi buổi sáng thức dậy là một lời tạ ơn, mỗi biến cố xảy đến là một thánh ý nhiệm mầu. Tôi không còn cố gắng gồng mình để chứng tỏ hay nắm giữ, mà mở rộng đôi tay để đón nhận và sẻ chia.
Tuổi trẻ đã qua đi, mang theo cả những vụng về và ngây thơ, để lại cho tôi một gia tài quý giá là kinh nghiệm và sự trưởng thành trong Đức Tin. Tôi không tiếc nuối, không muốn quay lại, bởi mỗi giai đoạn của cuộc đời đều có vẻ đẹp và ý nghĩa riêng trong chương trình cứu độ của Thiên Chúa. Nếu tuổi trẻ là thời gian để gieo hạt, để thử nghiệm và vấp ngã, thì giờ đây là thời gian để gặt hái hoa trái của sự bình an và khôn ngoan. Tôi tạ ơn Chúa vì Người đã kiên nhẫn với tôi, đã đồng hành cùng tôi qua những thăng trầm, để rồi hôm nay, tôi có thể ngồi đây, với một trái tim đã được tôi luyện qua lửa đỏ, nay trở nên mềm mại và bình yên hơn. Không còn oán trách, chỉ còn lòng biết ơn. Không còn xao động, chỉ còn sự tín thác. Và trên hết, không còn tìm kiếm những điều lớn lao xa vời, chỉ mong sao giữ được lòng mình thanh thản, nhẹ nhàng để mỗi nhịp đập của trái tim đều là một tiếng "Xin Vâng" trọn vẹn dâng lên Đấng là nguồn mạch bình an đích thực. Cuộc đời còn lại, tôi xin dâng trọn cho Ngài, để trong sự thinh lặng thánh thiện, tôi tìm thấy chính mình và tìm thấy Ngài, Đấng yêu thương tôi từ thuở đời đời.