Trong hành trình nhân sinh đầy dâu bể này, có lẽ cảm giác đau đớn và day dứt nhất không phải là sự thất bại trong công danh hay sự nghiệp, mà là cảm giác bị bỏ rơi trong một mối quan hệ mà ta từng đặt trọn niềm tin. Đó là khoảnh khắc ta nhận ra sự hiện diện của mình bỗng trở nên thừa thãi, những tin nhắn gửi đi chỉ nhận lại sự im lặng kéo dài, những cuộc hẹn bị hủy bỏ với những lý do không rõ ràng, và khoảng cách giữa hai tâm hồn từng rất gần gũi nay bỗng xa vời vợi như hai đầu cực trái đất. Khi đối diện với sự lạnh nhạt ấy, phản xạ tự nhiên của con người thường là oán trách, giận dữ, và tự đặt ra hàng vạn câu hỏi "tại sao". Tại sao họ lại đối xử với mình như vậy? Tại sao họ quên đi những ân tình xưa cũ? Tại sao họ lại nhẫn tâm quay lưng khi mình cần họ nhất? Nhưng, nếu bình tâm lại, gạt bỏ đi những lớp sương mù của tự ái và tổn thương, ta sẽ nhận ra một sự thật trần trụi, có phần tàn nhẫn nhưng lại vô cùng xác đáng: Đừng trách họ bỏ rơi bạn, đơn giản là do bạn chưa đủ quan trọng với họ mà thôi.
Câu nói ấy nghe qua thật xót xa, như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào lòng tự trọng đang rỉ máu. Nhưng chấp nhận được sự thật này chính là bước đầu tiên để ta tự giải thoát mình khỏi những ảo vọng và đau khổ không đáng có. Trong cuộc sống, ai cũng có 24 giờ mỗi ngày, và ai cũng có quyền lựa chọn cách sử dụng quỹ thời gian ấy cho những điều họ cho là quý giá nhất. Khi ai đó nói với bạn rằng họ "quá bận", rằng họ "không có thời gian", thì điều đó không có nghĩa là họ bận đến mức không thể thở, mà thực chất là trong danh sách ưu tiên của họ, vị trí của bạn đã bị đẩy xuống hàng sau cùng, hoặc thậm chí không còn nằm trong danh sách ấy nữa. Người ta luôn có thời gian cho những gì họ khao khát, và luôn có lý do cho những gì họ muốn chối từ. Nếu bạn thực sự quan trọng, họ sẽ tìm cách; nếu không, họ sẽ tìm lý do. Đó là quy luật tâm lý đơn giản nhưng khắc nghiệt mà chúng ta thường cố tình lờ đi để nuôi dưỡng những hy vọng hão huyền.
Chúng ta thường mắc một sai lầm lớn là đánh giá quá cao vị trí của mình trong lòng người khác. Ta cứ ngỡ mình là ngoại lệ, là duy nhất, là không thể thay thế. Ta đem tấm chân tình ra để đối đãi và kỳ vọng sẽ nhận lại sự trân trọng tương xứng. Nhưng lòng người là thứ khó lường nhất thế gian, nó thay đổi theo hoàn cảnh, theo nhu cầu và theo những rung động mới mẻ. Một người hôm nay có thể xem bạn là cả thế giới, nhưng ngày mai, khi thế giới của họ mở rộng ra với những mối quan tâm mới hấp dẫn hơn, lợi ích hơn, hoặc phù hợp hơn, bạn sẽ tự động bị gạt sang bên lề. Sự "bỏ rơi" ở đây đôi khi không diễn ra theo cách kịch tính như một cuộc cãi vã hay tuyên bố chấm dứt, mà nó diễn ra âm thầm như một sự nhạt phai, một sự lãng quên dần dần. Và chính sự im lặng, sự lảng tránh ấy mới là thứ giết chết tâm hồn ta mòn mỏi từng ngày. Khi ấy, việc oán trách họ là kẻ bạc tình bạc nghĩa thực ra chẳng giải quyết được vấn đề gì, ngoài việc khoét sâu thêm nỗi đau và biến mình thành một kẻ đáng thương hại trong mắt người khác.
Hãy nhìn nhận vấn đề một cách công bằng hơn. Mỗi người đều đang chèo lái con thuyền đời mình với những gánh nặng và toan tính riêng. Có thể ở một giai đoạn nào đó, bạn và họ cùng chung chí hướng, cùng chung tần số cảm xúc, nên sự gắn kết là đương nhiên. Nhưng khi dòng đời rẽ nhánh, những mối quan tâm thay đổi, sự lệch pha xuất hiện. Họ bỏ rơi bạn không hẳn vì họ muốn làm bạn đau, mà vì họ đang mải mê chạy theo những thứ mà đối với họ lúc này là quan trọng hơn: sự nghiệp, tiền tài, danh vọng, hoặc một mối quan hệ mới mang lại cho họ cảm giác mới lạ. Trong bảng cân đo đong đếm của họ, giá trị mà bạn mang lại – dù là tình cảm, sự hỗ trợ hay niềm vui – đã không còn đủ sức nặng để giữ chân họ lại. Hiểu được điều này không phải để ta tự ti hay chán ghét bản thân, mà để ta biết mình đang đứng ở đâu. Giá trị của bạn không thấp đi chỉ vì ai đó không nhận ra nó, nhưng rõ ràng, đối với riêng người đó, bạn đã không còn là "ưu tiên".
Thêm vào đó, việc trách cứ người khác bỏ rơi mình còn cho thấy sự yếu đuối trong nội tâm của chính chúng ta. Tại sao niềm vui và giá trị sống của bạn lại phải phụ thuộc vào sự hiện diện hay thái độ của một ai đó? Khi ta đặt chìa khóa hạnh phúc của mình vào tay người khác, ta đã tự tước đi quyền tự do của chính mình. Ta sống nơm nớp lo sợ bị bỏ lại, ta cố gắng làm hài lòng họ để níu kéo chút tình cảm rơi vãi, ta đánh mất bản sắc riêng chỉ để vừa vặn với mong muốn của họ. Và nghịch lý thay, càng cố gắng níu kéo, càng tỏ ra bi lụy, ta lại càng trở nên kém hấp dẫn và "kém quan trọng" trong mắt họ. Con người thường có xu hướng trân trọng những gì khó nắm bắt, những gì có giá trị độc lập, chứ không phải là một ai đó luôn túc trực chờ đợi sự ban phát tình cảm. Do đó, thay vì trách móc, hãy tự hỏi bản thân: Mình đã sống đủ tốt, đủ rực rỡ, và đủ độc lập chưa?
Cũng cần phải nhìn lại chính mình, có bao giờ trong cuộc đời này, ta cũng đã từng vô tình hay cố ý "bỏ rơi" một ai đó hay không? Có những tin nhắn ta quên trả lời, những cuộc hẹn ta khất lần lữa, những người bạn cũ ta dần quên lãng vì mải mê với những mối quan hệ mới thú vị hơn. Chúng ta cũng đã từng đặt ai đó xuống vị trí thấp hơn trong danh sách ưu tiên của mình. Đó là bản năng sinh tồn và phát triển tự nhiên của cảm xúc con người. Khi hiểu rằng chính mình cũng không hoàn hảo, cũng đã từng là "kẻ đóng vai ác" trong câu chuyện của người khác, ta sẽ có cái nhìn bao dung hơn với người đã bỏ rơi mình. Sự bao dung này không phải để nối lại tình xưa, mà để tâm hồn ta được thanh thản, không còn trĩu nặng bởi những hòn đá của sự hận thù.
Sự thật rằng "bạn chưa đủ quan trọng" nghe có vẻ bi quan, nhưng nếu nhìn ở góc độ tích cực, nó là một động lực mạnh mẽ để ta quay về chăm sóc khu vườn tâm hồn của chính mình. Khi một cánh cửa khép lại, thay vì đứng đó đập cửa gào thét hay ngồi sụp xuống khóc lóc, hãy quay lưng và bước đi về hướng có ánh sáng. Hãy biến khoảng thời gian cô đơn ấy thành thời gian vàng ngọc để nâng cao giá trị bản thân. Hãy học hỏi, hãy làm đẹp, hãy trau dồi tri thức và đời sống tâm linh. Hãy trở nên quan trọng với chính bản thân mình trước tiên. Khi bạn biết yêu thương và trân trọng chính mình, bạn sẽ toát ra một khí chất an nhiên và tự tại. Lúc đó, bạn sẽ không còn cần phải van xin sự chú ý của bất kỳ ai. Những người cùng tần số, những người biết trân trọng giá trị thực của bạn sẽ tự động tìm đến và ở lại. Còn những kẻ đã bỏ đi, họ sẽ chỉ là những vị khách qua đường, dạy cho ta một bài học về sự vô thường của nhân thế.
Trong cái nhìn đức tin, sự cô đơn hay cảm giác bị bỏ rơi cũng là một lời mời gọi thiêng liêng để con người tìm về với Đấng là cội nguồn của tình yêu vĩnh cửu. Con người vốn dĩ bất toàn và giới hạn, nên tình yêu của con người cũng mong manh và dễ vỡ. Chỉ có Thiên Chúa mới là Đấng không bao giờ bỏ rơi con người, ngay cả khi con người tội lỗi và bất xứng nhất. Khi ta đặt trọn niềm tin vào con người, sự thất vọng là điều khó tránh khỏi. Nhưng khi ta biết neo đậu đời mình vào bến bờ bình an của Thượng Đế, ta sẽ thấy rằng mọi sự đến và đi trong cuộc đời đều nằm trong thánh ý nhiệm mầu. Sự ra đi của một người đôi khi là cách Chúa dọn dẹp cuộc đời bạn, loại bỏ những gì không còn phù hợp để chuẩn bị cho những điều tốt đẹp hơn sắp tới. Vì thế, đừng phí hoài nước mắt và thời gian để oán trách kẻ vô tâm. Hãy cảm ơn họ vì đã rời đi, để bạn nhận ra mình mạnh mẽ đến nhường nào.
Cuộc đời này ngắn ngủi lắm, đừng để tâm trạng của mình bị chi phối bởi thái độ của người khác. Đừng biến mình thành một sự lựa chọn, hãy phấn đấu để trở thành một ưu tiên, hoặc ít nhất, hãy là ưu tiên số một của chính mình. Nếu họ không xem bạn là quan trọng, hãy vui vẻ chấp nhận và để họ bước ra khỏi cuộc đời bạn một cách nhẹ nhàng. Đừng níu kéo một người đã muốn ra đi, cũng đừng hờn trách một trái tim đã nguội lạnh. Hãy giữ lại cho mình sự kiêu hãnh và bình thản. Hoa vẫn nở dù không ai ngắm, mặt trời vẫn mọc dù không ai chờ. Bạn hãy cứ sống rực rỡ như đóa hoa, kiên cường như ánh mặt trời. Rồi sẽ có người nhận ra vẻ đẹp ấy và xem bạn là tất cả thế giới của họ. Còn bây giờ, nếu có buồn, hãy buồn một chút rồi thôi. Lau nước mắt, đứng dậy, và mỉm cười kiêu hãnh. Vì bạn xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn là một sự "bỏ rơi".
Nguồn tin: Lm. Anmai, CSsR
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn
Một phụ nữ nghèo ở Nghệ An thầm lặng chôn cất nhiều hài nhi xấu số
Lẽ Đời .
Công và quạ, con nào đẹp hơn?
Thành phố Mỹ có thể bị siêu động đất “hạt nhân” tách đôi.
Mười nguyên tắc thọ thêm nhiều tuổi.
Làm sao để hạnh phúc?
Little Saigon: 16 thủ khoa và á khoa Học Khu Garden Grove 2017 là gốc Việt
10 lý do chịu đau khổ
Người London dốc lòng cứu trợ cư dân trong vụ cháy chung cư
Thiền những hình ảnh đẹp