DÒNG NƯỚC MẮT VÀ DÒNG CHẢY TÌNH NGƯỜI GIỮA TÂM LŨ

Chủ nhật - 23/11/2025 19:11
tải xuống (1)
tải xuống (1)
Miền Trung, dải đất hẹp oằn mình trước biển, lại một lần nữa phải gánh chịu cơn thịnh nộ của thiên nhiên. Những ngày qua, bão lũ tràn về không chỉ mang theo nước, bùn, mà còn mang theo một nỗi đau chung, một sự mất mát không thể gọi tên. Những hình ảnh vừa được chuyển đến, dù chỉ là lát cắt nhỏ, cũng đủ để khắc họa nên một bức tranh toàn cảnh về sự khốn cùng và lòng nhân ái đang xen lẫn nhau tại vùng đất Phú Yên. Sự thiếu hụt vật chất đến mức bi thương, đặc biệt là quan tài, đã làm nổi bật lên gánh nặng hậu quả của cơn đại hồng thủy.
Nhìn những chiếc quan tài gỗ, được xếp chồng lên nhau cao ngất, nằm ngay trong một nhà xưởng hoặc kho bãi, chất đầy như một kho hàng cứu trợ đặc biệt. Chúng được bọc nylon cẩn thận, với những hoa văn chạm trổ mang chữ "Phúc" và "Lộc" – những mong ước tốt lành cuối cùng cho người về cõi vĩnh hằng. Nhưng sự chất đống này không phải là dấu hiệu của dư thừa, mà là bằng chứng sống động cho sự thiếu thốn khủng khiếp. Khi số lượng người chết vượt quá khả năng cung ứng tại chỗ, ngay cả vật phẩm cuối cùng, trang trọng nhất để tiễn đưa cũng trở nên khan hiếm. Khoảnh khắc này, nó không chỉ là những chiếc hộp gỗ, mà là biểu tượng của sự tôn trọng cuối cùng dành cho phận người, một sự tôn trọng mà thiên tai đã suýt cướp đi. Sự cấp thiết của những chiếc quan tài này đã nói lên tất cả: thiên tai tàn phá không chỉ mạng sống mà còn tàn phá cả sự yên nghỉ.
Và rồi, trong khoảnh khắc bi thương nhất, tình người lại trỗi dậy một cách mạnh mẽ, kiên cường như cây đại thụ bám rễ vào đất mẹ. Những bức ảnh tiếp theo cho thấy những chiếc xe tải vượt đường xa, dưới trời mưa dầm dề, chở đầy ắp quan tài được phủ bạt xanh. Đó là những chuyến hàng đặc biệt, không phải hàng hóa thương mại, mà là hàng hóa của lòng trắc ẩn, của sự sẻ chia vô bờ bến. Những người phụ nữ đứng bên thùng xe, nhẹ nhàng chạm tay vào lớp bạt, vào những chiếc quan tài, ánh mắt không cần nói cũng đủ thấy sự xúc động, sự cảm thông sâu sắc. Họ, có thể là những tình nguyện viên, những người dân địa phương, hay những người đại diện cho các tỉnh lân cận, đang thực hiện một sứ mệnh thiêng liêng: mang sự an ủi cuối cùng đến cho người đã khuất và gia đình họ.
Những chiếc xe tải này, mang biển số và dấu vết của hành trình dài, là cầu nối giữa nỗi đau và sự xoa dịu. Hành động chuyển quan tài từ các tỉnh kế bên xuống Phú Yên không chỉ giải quyết một vấn đề vật chất, mà còn là một cử chỉ mang tính nhân văn sâu sắc. Nó khẳng định rằng, trong hoạn nạn, không ai bị bỏ lại phía sau. Dù phải đối mặt với khó khăn chồng chất, người Việt Nam vẫn giữ trọn truyền thống "nghĩa tử là nghĩa tận." Hình ảnh những người lái xe, những người phụ giúp bốc dỡ dưới mưa, tay chân lấm lem bùn đất, nhưng gương mặt toát lên sự quyết tâm và tình yêu thương, chính là minh chứng hùng hồn nhất cho sức mạnh của sự đoàn kết.
Tuy nhiên, giữa những chuyến xe chở đầy hi vọng và sự an ủi ấy, vẫn còn đó hình ảnh của nỗi xót xa tột cùng. Bức ảnh về chiếc ghe nhỏ chênh vênh trên dòng nước lũ đục ngầu, chở theo hai bức di ảnh của người quá cố, là một cú đánh mạnh vào trái tim mỗi người. Chiếc ghe đơn sơ, vật lộn với sóng nước, không có tang lễ trang trọng, không có vòng hoa rực rỡ, chỉ có những bức chân dung của người cha, người mẹ được bọc khung cẩn thận, cùng với hành trang đơn giản cho người ra đi. Hình ảnh này là đại diện cho biết bao gia đình phải chịu cảnh tang tóc giữa dòng lũ, không thể tổ chức lễ nghi đầy đủ, phải nhờ chiếc ghe làm phương tiện cuối cùng để đưa tiễn người thân. Nước lũ đã cướp đi tất cả, ngay cả nghi thức tiễn biệt cuối cùng. Sự đơn giản đến tột cùng của cảnh tượng này càng làm nổi bật lên nỗi đau khốn cùng của những người ở lại, những người phải gánh chịu sự mất mát kép: mất người thân và mất cả cơ hội được tiễn đưa họ một cách trọn vẹn.
Tất cả những hình ảnh những chuyến xe chở nặng tình người, đến chiếc ghe chở di ảnh cô đơn trên dòng nước, đều khắc họa một thực tế: đó là cuộc chiến không ngừng nghỉ giữa sự tàn khốc của thiên tai và sự kiên cường của lòng người. Người ta đang dùng tình yêu thương, sự sẻ chia để vá víu lại những vết thương mà bão lũ gây ra. Họ đang dùng sự đoàn kết để giúp đồng bào mình vượt qua những thử thách cuối cùng, thiêng liêng nhất.
Giờ đây, khi nhìn vào những hình ảnh này, chúng ta không thể làm gì hơn ngoài việc thốt lên những lời cầu nguyện chân thành. Cầu nguyện cho những chiếc quan tài được đặt xuống đất mẹ trong sự trang nghiêm và an lành. Cầu nguyện cho những linh hồn đã ra đi trong cơn lũ dữ được siêu thoát, được về nơi không còn bão tố, không còn lạnh lẽo. Và đặc biệt, cầu nguyện cho những người đang còn sống, đang phải gánh chịu nỗi đau mất mát, được ban thêm sức mạnh để đứng vững, được an ủi bởi tình yêu thương vô biên của cộng đồng. Xin cho những hành động nhân ái này tiếp tục lan tỏa, để ánh sáng của tình người xua tan đi bóng tối của thiên tai, để miền Trung sớm được bình an.


 

Nguồn tin: Lm. Anmai, CSsR

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Thống kê

  • Đang truy cập44
  • Hôm nay14,999
  • Tháng hiện tại375,670
  • Tổng lượt truy cập41,079,534
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây