Trong dòng chảy vô tận của thời gian, có lẽ khoảnh khắc đau đớn và chân thật nhất trong cuộc đời mỗi con người chính là giây phút đối diện với lằn ranh mờ ảo của sự sống và cái chết. Đó là lúc tấm màn che của ảo vọng và những bận rộn tầm thường bị xé toạc, để lộ ra khung cảnh trần trụi của linh hồn. Trên giường bệnh lạnh lẽo, hay trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời, khi mọi âm thanh bên ngoài dường như bị bóp nghẹt, thì một tiếng nói duy nhất vang vọng rõ ràng và đinh tai nhất, đó là tiếng nói của sự hối hận. Nó không chỉ là tiếng nấc nghẹn ngào, mà là bản tổng kết nghiệt ngã của những tháng năm đã qua, một bản kê khai lạnh lùng về những điều đã làm sai, những lời đã nói thiếu yêu thương, và tệ hại hơn, là những điều quan trọng đã bỏ lỡ, đã không dám làm. Chính trong khoảnh khắc ấy, cụm từ “giá mà ta biết trước thì...” trở thành khúc ca bi thương nhất mà nhân loại mãi mãi lặp lại. Nhưng tiếc thay, nhận thức ấy lại đến quá muộn màng, khi bàn tay của thời gian đã siết chặt, không còn đủ sức để nắm lấy cơ hội cuối cùng.
Sự hối hận đó thường bắt nguồn từ hai dòng suối độc hại: thứ nhất là những hành động sai lầm đã phạm phải, và thứ hai là những việc tốt đẹp đã không dám thực hiện. Về dòng thứ nhất, chúng ta thường hối tiếc vì đã dành quá nhiều thời gian và năng lượng để theo đuổi những thứ phù phiếm, những danh vọng hão huyền, những món lợi vật chất mà khi đứng trước cái chết, chúng trở nên hoàn toàn vô nghĩa. Ta hối tiếc vì những lời nói cay nghiệt đã thốt ra trong cơn nóng giận, gieo rắc những vết thương sâu hoắm vào lòng người thân yêu, những người mà ta luôn cho rằng họ sẽ mãi mãi ở đó để tha thứ. Ta hối tiếc vì đã giữ khư khư những mối hận thù nhỏ nhen, không chịu buông bỏ sự kiêu hãnh để nói lời xin lỗi hoặc tha thứ. Những mâu thuẫn tưởng chừng nhỏ bé, giờ đây hóa thành những tảng đá nặng trịch đè lên ngực, bởi vì thời gian để hàn gắn đã vĩnh viễn trôi qua. Ta nhận ra rằng, lẽ ra ta nên chọn lòng nhân ái, sự tử tế và tình thương thay vì sự đúng sai, sự hơn thua. Lẽ ra ta nên dành thời gian quý báu ấy để lắng nghe một người bạn, ôm mẹ mình thêm một lần, hay chơi đùa cùng con cái thay vì miệt mài trong văn phòng để đổi lấy một con số vô hồn trong tài khoản ngân hàng.
Dòng suối hối hận thứ hai, và có lẽ là sâu sắc hơn, chính là sự hối tiếc về những cơ hội đã bị bỏ lỡ, những ước mơ đã bị trì hoãn. Bao nhiêu người đã mang theo những tài năng tiềm ẩn, những khát vọng cháy bỏng, nhưng lại không dám bước ra khỏi vùng an toàn vì sợ thất bại, sợ bị phán xét, hoặc đơn giản chỉ là vì thói quen trì hoãn. "Giá mà ta biết trước..." là lời than vãn của người đã không dám sống cuộc đời mà họ thực sự muốn sống, mà lại sống theo kỳ vọng của người khác, theo những khuôn mẫu xã hội áp đặt. Đó là sự nuối tiếc vì đã không bày tỏ tình yêu khi còn có thể, không nói lời cảm ơn kịp lúc, không thực hiện chuyến đi mạo hiểm đã hằng ao ước. Những điều đã không làm, những lời đã không nói, những giấc mơ đã không theo đuổi, chúng trở thành những bóng ma đeo đẳng, những "tôi" tiềm năng đã chết non trong quá khứ. Trong giờ phút cuối cùng, người ta không hối tiếc vì những rủi ro đã chấp nhận mà hối tiếc vì những rào cản vô hình do chính mình dựng nên.
Vấn đề cốt lõi nằm ở chỗ chúng ta sống với ảo tưởng về sự vĩnh cửu và sự kiểm soát. Chúng ta tin rằng mình còn nhiều thời gian, rằng ngày mai luôn luôn đến, và rằng ta có thể sửa chữa mọi lỗi lầm sau này. Chính sự tự mãn đó đã biến cuộc đời thành một chuỗi những lần "để sau", "để rồi tính," khiến những điều thực sự quan trọng bị đẩy lùi vào một tương lai không xác định. Ta đối xử với thời gian như một nguồn tài nguyên vô tận, trong khi thực tế nó là một dòng sông chảy xiết, không bao giờ quay trở lại. Khi sức khỏe còn dồi dào, ta không trân trọng; khi người thân còn ở bên, ta vô tâm; khi cơ hội gõ cửa, ta chần chừ. Chỉ đến khi đối diện với sự mất mát không thể vãn hồi—sức khỏe suy kiệt, người thân ra đi, cơ hội tan biến—ta mới nhận ra giá trị thực sự của những gì mình đã từng sở hữu.
Nếu chúng ta có thể nhìn thấy, dù chỉ là một thoáng, khung cảnh của sự hối hận cuối đời ấy ngay từ bây giờ, mọi hành động và quyết định trong hiện tại sẽ thay đổi hoàn toàn. Ta sẽ biết quý trọng từng khoảnh khắc, không còn lãng phí nó vào những tranh cãi vô bổ hay những lo lắng không tên. Ta sẽ chủ động yêu thương, chủ động tha thứ, và chủ động theo đuổi lẽ sống của mình. Mục đích của việc suy ngẫm về cái chết không phải là để sống trong sợ hãi, mà là để sống một cách khẩn trương và ý nghĩa hơn. Cái chết, khi được nhận thức đúng đắn, trở thành một lời nhắc nhở mạnh mẽ nhất về sự quý giá của hiện tại.
Vậy nên, đừng đợi đến khi hơi thở cuối cùng nặng nề và nghẽn lại nơi lồng ngực, đừng đợi đến khi ánh sáng cuối đường hầm đã mờ nhạt, để rồi phải thốt lên lời "giá mà" trong vô vọng. Hãy sống ngay hôm nay, với nhận thức rằng mỗi ngày là một món quà không thể đổi lại. Hãy can đảm nói ra những lời cần nói, ôm lấy những người cần ôm, và bắt đầu theo đuổi những điều mà linh hồn mình khao khát. Chỉ khi sống trọn vẹn và không còn điều gì hối tiếc trong hiện tại, ta mới có thể đối diện với cánh cửa sinh tử bằng sự thanh thản, chứ không phải bằng nước mắt và sự ân hận muộn màng. Hạnh phúc không phải là một đích đến, mà là cách chúng ta chọn lựa để đi trên hành trình này, không để lại bất cứ vết sẹo hối tiếc nào trên bản đồ cuộc đời mình.
Nguồn tin: Lm. Anmai, CSsR
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn
Một phụ nữ nghèo ở Nghệ An thầm lặng chôn cất nhiều hài nhi xấu số
Lẽ Đời .
Công và quạ, con nào đẹp hơn?
Thành phố Mỹ có thể bị siêu động đất “hạt nhân” tách đôi.
Mười nguyên tắc thọ thêm nhiều tuổi.
Làm sao để hạnh phúc?
Little Saigon: 16 thủ khoa và á khoa Học Khu Garden Grove 2017 là gốc Việt
10 lý do chịu đau khổ
Người London dốc lòng cứu trợ cư dân trong vụ cháy chung cư
Thiền những hình ảnh đẹp