Cuộc đời này chứa đựng một nghịch lý đau đớn mà con người dường như phải trải qua ít nhất một lần trong đời: chúng ta chỉ thực sự hiểu giá trị của một điều gì đó khi nó đã mất đi. Áp dụng vào phạm vi thiêng liêng và nền tảng nhất là gia đình, nghịch lý này trở thành một bi kịch. Hạnh phúc gia đình—cái thứ tưởng chừng như hiển nhiên, như không khí ta hít thở mỗi ngày—lại là thứ ta dễ dàng lãng quên, dễ dàng đặt sang một bên, để rồi sau này phải trả giá bằng sự hối tiếc khôn nguôi khi mái ấm đã tan vỡ, hoặc rạn nứt đến mức không thể hàn gắn.
Chúng ta đang sống trong một thế giới của sự gấp gáp. Mọi người đều bận rộn đuổi theo những mục tiêu lớn lao: sự nghiệp thăng tiến, tài khoản ngân hàng đầy ắp, những chuyến du lịch xa hoa, những lời khen ngợi từ xã hội. Trong cuộc chạy đua không ngừng nghỉ đó, gia đình thường bị coi là trạm tiếp nhiên liệu, là nơi ta quay về để nghỉ ngơi, chứ không phải là đích đến, là nơi ta phải đổ công sức vun đắp hằng ngày. Những khoảnh khắc giản dị nhất, những biểu hiện chân thật nhất của hạnh phúc lại bị xếp vào hàng thứ yếu. Một bữa cơm tối sum vầy, tiếng cười giòn tan của con trẻ sau giờ học, một cái nắm tay im lặng khi cùng xem tivi, hay đơn giản chỉ là việc nhìn thấy người bạn đời ngủ say bên cạnh—tất cả những điều đó không có giá trị vật chất, không thể dùng để khoe khoang trên mạng xã hội, nhưng lại là nền móng vững chắc cho một cuộc sống bình an. Thế nhưng, ta lại coi thường chúng. Ta bận rộn dán mắt vào màn hình điện thoại khi đang ăn tối, bận rộn với email công việc trong giờ chơi với con, và bận rộn với những mối quan hệ xã hội phức tạp đến mức không còn sức lực để trò chuyện chân thành với người thân.
Sự lơ đà, vô tâm này chính là liều thuốc độc bào mòn tổ ấm một cách âm thầm, chậm rãi. Hạnh phúc không biến mất trong một đêm; nó tan chảy dần dần như băng tuyết dưới ánh mặt trời của sự thờ ơ. Những mâu thuẫn nhỏ không được giải quyết, những lời nói yêu thương bị nuốt ngược vào trong, những kỳ vọng không được lắng nghe, và những vết thương không được xoa dịu cứ tích tụ theo thời gian. Ta luôn nghĩ: "Mọi chuyện vẫn ổn mà," hoặc "Đợi đến khi xong dự án này, mình sẽ dành thời gian cho gia đình." Ta đặt hy vọng vào một "tương lai hoàn hảo" để bù đắp cho một "hiện tại bỏ bê." Nhưng tương lai hoàn hảo đó hiếm khi đến, bởi lẽ khi ta đạt được sự thăng hoa bên ngoài, gia đình đã trở nên lạnh lẽo và xa lạ. Ta trở thành người dưng trong chính ngôi nhà của mình.
Và rồi, điều không ai mong muốn cũng xảy ra. Đó có thể là một tờ đơn ly hôn lạnh lùng, một đứa con bỏ nhà đi vì cảm thấy bị cô lập, hay một cái chết đột ngột mang đi người ta yêu thương nhất. Chỉ đến giây phút ấy, mọi thứ mới trở nên rõ ràng một cách khủng khiếp. Cái ghế trống trong mâm cơm bỗng trở thành nỗi đau không gì bù đắp nổi. Sự im lặng trong ngôi nhà vốn quen thuộc trở nên nặng nề, đinh tai nhức óc. Khi gia đình tan nát, ta mới giật mình nhận ra mình đã đánh mất những gì. Ta bắt đầu tiếc nuối những khoảnh khắc đã vội vàng bỏ qua: tiếc một chuyến đi chơi cuối tuần đã hủy vì công việc, tiếc một cái ôm đã không kịp trao, tiếc một lời xin lỗi đã không thốt ra. Nỗi ân hận ấy không chỉ là cảm xúc; nó là sự tỉnh thức muộn màng, là tiếng kêu gào của linh hồn khi nhận ra mình đã đổi viên kim cương gia đình lấy những viên đá vụn của danh vọng hay vật chất.
Giá trị của hạnh phúc gia đình không nằm ở việc tạo ra những sự kiện phi thường, mà nằm ở sự kiên trì và thường xuyên của những hành động nhỏ bé. Trân trọng hạnh phúc đang có nghĩa là chọn hiện diện, chọn lắng nghe, và chọn tha thứ. Nó là việc ta chủ động gạt bỏ điện thoại khi về nhà, tắt máy tính để cùng con cái làm bài tập, hay ngồi lại với người bạn đời, chia sẻ những gánh nặng công việc, dù chỉ là vài phút mỗi ngày. Nó đòi hỏi ta phải có lòng can đảm để đối diện với những khuyết điểm của người thân và của chính mình, để hiểu rằng tình yêu không phải là sự hoàn hảo, mà là sự chấp nhận và bao dung vô điều kiện. Đó là việc ta đặt một ranh giới rõ ràng giữa công việc và tổ ấm, không để áp lực bên ngoài xâm nhập và phá hủy không gian an toàn của mình.
Nếu hạnh phúc là một cái cây, thì sự hối tiếc chính là cái bóng của nó. Nếu ta không tưới nước cho cây hằng ngày, cái bóng của sự hối tiếc sẽ ngày càng lớn, cho đến khi nó che phủ hoàn toàn ánh sáng của sự bình yên. Đừng đợi đến khi cơn bão đã đến, khi những cánh hoa đã rụng hết, mới vội vã tìm lại sức sống cho cái cây đã chết. Việc trân trọng hạnh phúc phải là một hành trình liên tục, một sự lựa chọn có ý thức được thực hiện vào mỗi buổi sáng và mỗi buổi tối. Bởi lẽ, không có sự thành công nào ngoài xã hội có thể bù đắp được sự thất bại trong gia đình. Hạnh phúc đích thực không phải là thứ ta đi tìm kiếm ở chân trời xa xăm, mà là thứ ta đã và đang nắm giữ trong lòng bàn tay mình. Hãy mở lòng bàn tay ấy ra, cảm nhận hơi ấm và sự sống nơi đó, trước khi quá muộn.
Nguồn tin: Lm. Anmai, CSsR
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn
Một phụ nữ nghèo ở Nghệ An thầm lặng chôn cất nhiều hài nhi xấu số
Lẽ Đời .
Công và quạ, con nào đẹp hơn?
Thành phố Mỹ có thể bị siêu động đất “hạt nhân” tách đôi.
Mười nguyên tắc thọ thêm nhiều tuổi.
Làm sao để hạnh phúc?
Little Saigon: 16 thủ khoa và á khoa Học Khu Garden Grove 2017 là gốc Việt
10 lý do chịu đau khổ
Người London dốc lòng cứu trợ cư dân trong vụ cháy chung cư
Thiền những hình ảnh đẹp